Đêm nay, bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, cho nên Kỳ Minh Viễn muốn quấn lấy cô cả đêm.
Thẳng cho tới khi trời tờ mờ sáng, Lăng Tử Yên mới ngủ, ngủ một giấc tới chiều, vừa mở mắt ra liền thấy Kỳ Minh Viễn ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt sảng khoái, tinh thần sáng lạn.
"Minh Viễn, anh dậy lúc nào thế?" Lăng Tử Yên nhìn thấy anh, vươn tay duỗi người một cái, vừa động liền phát hiện cơ thể mình đau nhức không thôi, vẻ mặt tràn đầy năng lượng sau khi được ngủ đủ giấc lập tức nhăn nhó: "Kỳ Minh Viễn, em hận anh!"
Lúc nói lời này, mắt cô trừng to, miệng nhỏ vểnh lên, dáng vẻ hận thù nhìn anh.
Nhưng ánh mắt cô trong veo, cũng không có nửa điểm tức giận, nếu có thì chỉ là oán trách.
Trong mắt Kỳ Minh Viễn, dáng vẻ này của cô làm gì có tức giận, làm gì có hận, đơn giản làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Kỳ Minh Viễn cúi đầu bế người lên, cơ thể của cô đau nhức, cả người mềm nhũn để mặc anh ôm.
"Không có tinh thần thế à?" Kỳ Minh Viễn thấy dáng vẻ này của cô, lập tức đau lòng!
"Anh thử đau cả người xem!" Ánh mắt Lăng Tử Yên vẫn đầy oán trách như cũ.
"Cái này thì anh chưa thử qua!" Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ nhún vai, từ nhỏ đã ở đại viện, lúc biết bò liền nằm trên lưng cha, nhìn cha tập chống đẩy, hít đất, sau khi biết đi, lại theo sau lưng cha chạy bộ, từ nhỏ thể chất đã quá tốt, cho dù có huấn luyện khắc nghiệt cũng không thể làm cho cơ thể anh bị đau nhức.
"Anh đi ra, em không chơi với anh, tình bạn chúng ta đã tận rồi!" Lăng Tử Yên tức giận đẩy anh, sau đó phát hiện ra tình bạn không thể hình dung được mối quan hệ của bọn họ, liền bổ sung một câu: "Hôn nhân đã tận.
"
"Hả?" Mặc dù biết cô nói đùa, nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, anh nheo mắt lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc, đột nhiên nhào tới, ôm lấy cô: "Em vừa nói gì? Có gan thì lặp lại lần nữa!"
"Xem