“Nếu không thuyết phục được anh ta, cô chết chắc!” Con dao trên tay của Mã Phú Yên xoay một vòng, đau đến nỗi Lăng Tử Yên không thể không cắn chặt môi mình, đề phòng kêu ra tiếng.
"Tử Yên, Tử Yên! " Kỳ Minh Viễn ở đầu dây bên kia đã xuống hầm xe, ngồi vào trong ghế lái, cả đường đi đều không nghe thấy âm thanh của Lăng Tử Yên, anh cực kỳ không yên tâm hô hào tên của cô.
Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng nhịn lại được đau đớn, khiến cho âm thanh của mình bình thường lại, lúc này mới lên tiếng trả lời Kỳ Minh Viễn: "Minh Viễn, em muốn nghĩ ngơi một đêm, hôm nay em ngủ với Hoài Anh, đã một năm em và cô ấy không gặp nhau rồi, có rất nhiều lời muốn nói.
"
Cô nũng nịu nói, Kỳ Minh Viễn không thể chịu nổi chiêu này của cô, nhưng vẫn không yên lòng, liền nói với Lăng Tử Yên: "Em mở video, anh muốn nhìn thấy em có được không?"
Lăng Tuyết Lan quay đầu nhìn Mã Phú Yên.
"Mở!" Mã Phú Yên biết Kỳ Minh Viễn không dễ đuổi, đành phải đồng ý, để Lăng Tử Yên cúp máy, sau đó gọi video cho Kỳ Minh Viễn, bắt cô đưa lưng về phía rào chắn, Mã Phú Yên lập tức ngồi xuống, nhưng vẫn không bỏ con dao trên lưng Lăng Tử Yên ra.
"Em ở trên biển?" Kỳ Minh Viễn nhìn thấy phía sau lưng cô là mặt biển.
"Vâng, em và Hoài Anh đang ở trên thuyền!" Lăng Tử Yên trả lời.
"Làm gì?" Kỳ Minh Viễn cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, phát hiện lông mày cô có hơi nhíu lại, dường như đang chịu đựng gì đó: "Tử Yên, em không thoải mái à?"
"Vâng, sau khi lên thì có hơi say sóng!" Lăng Tử Yên biết anh trước giờ đều cẩn thận, chút biểu cảm nhỏ trên mặt cô không lừa được anh, liền tìm cớ, sau đó lại nói: "Em không sao, sáng mai sẽ về, anh chờ em ở nhà nhé, cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!"
"Vợ à, đêm nay em không về nhà ngủ à!" Kỳ Minh Viễn rất tin tưởng cô, bây giờ cô nói gì anh đều tin, chỉ là trong lòng cực kỳ nhớ cô, rất muốn đưa cô về nhà, ôm vào trong lòng, không làm gì cả, chỉ ôm đi ngủ cũng thỏa mãn rồi.
"Coi như cô biết điều.
" Mã Phú Yên cất dao vào trong vỏ, cất bước đi vào khoang thuyền, điều khiển thuyền.
"Chị,