Kỳ Minh Viễn dứt lời, lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một trưởng bối ở Đông Thành: "Chú Hạ!"
"Cậu ba Kỳ, xin chào xin chào!" Đầu dây bên kia, Hạ Văn Bách ở Đông Thành liền giật mình, ông ta từng là cấp dưới của Kỳ Minh Triết, sau chuyển nghề thành thám tử ở Đông Thành, sau từng bước ngoi lên vị trí thanh tra, cũng coi như là nhìn Kỳ Minh Viễn lớn lên.
"Chú Hạ, cháu đang ở vịnh Lạc Hà, đang bị kẹt trong một vụ án, chú cho người của chú tới đây đi.
" Yêu cầu của Kỳ Minh Viễn là khẳng định, cũng không hỏi tới xem Hạ Văn Bách có tiện hay không.
"Được, tôi lập tức qua!" Hạ Văn Bách nghe vậy thì nào dám thờ ơ, quyết định tự mình tới.
"Chúng ta về thuyền của mình.
" Dứt lời, Kỳ Minh Viễn liền ôm Lăng Tử Yên lên đi về phía thuyền của anh.
"Anh Kỳ! " Cảnh sát biển thấy vậy có chút bận lòng đuổi theo.
"Nếu chúng tôi thực sự muốn chạy trốn, anh cho rằng anh có thể cản được à?" Kỳ Minh Viễn không quay đầu lại ném cho cảnh sát biển kia một câu, mắt đảo qua những chiếc cano trên biển, những người kia vừa nhìn liền biết thân thủ bất phàm, đồng thời nhân số còn nhiều hơn cảnh sát biển.
Nếu Kỳ Minh Viễn muốn chạy trốn, đúng là cảnh sát biển không có cách nào bắt được bọn họ.
Đồng thời, nếu thật sự đánh, không chừng đến lúc đó người bị chửi vẫn là bọn họ.
"Minh Viễn, em không giết người, em thật sự sẽ bị bắt đi sao?" Sau khi Lăng Tử Yên lên thuyền của Kỳ Minh Viễn, bị anh kéo vào trong khoang thuyền, tiến vào không gian chỉ có mình cô và anh, lúc này Lăng Tử Yên mới lo lắng hỏi.
"Tử Yên không sao đâu, anh sẽ không để cho em có việc gì!" Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô an ủi, trong đầu nghĩ đến đối sách, người kia chắc hẳn không khó dây.
"Nhưng mà em không có giết người!" Lăng Tử Yên kể lại chi tiết chuyện đêm nay cho Kỳ Minh Viễn nghe: "Em chỉ giúp anh An tới đưa tiền, sau đó gặp được Lăng Tuyết Lan, cô ta rất kỳ lạ, nói với em rất nhiều chuyện, thế mà không có cãi nhau với em, em uống một chút rượu, sau đó ngủ mất! chờ đến khi tỉnh lại, thì thấy anh, sao em có thể giết cô ta chứ! Là Mã Phú Yên, nhất định là Mã Phú Yên, anh