"Òng ọc! " Đột nhiên, bụng của Lăng Tử Yên truyền đến tiếng kêu vang, rõ ràng truyền vào trong tai Kỳ Minh Viễn.
Anh bất đắc dĩ buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, có thể vào lúc hôn, đói đến bụng sôi ùng ục, đây là bị đói cỡ nào chứ?
Không hiểu rõ tình hình còn tưởng là cô bị bỏ đói mấy ngày trời.
"Đi thôi, đưa em vào nhà ăn một bữa, xong thì tắm rửa, ngủ một giấc!" Kỳ Minh Viễn đẩy cửa xuống xe, đi sang mở cửa cho cô, trực tiếp ôm người ra.
Sáng hôm nay lúc bị đưa tới cục cảnh sát, cô cũng chỉ ăn chút bánh ngọt và sữa mà Ngạc Bắc mua tạm trên đường, bây giờ cũng qua giờ cơm lâu rồi, cô đó cũng là chuyện bình thường.
Kỳ Minh Viễn ôm cô vào cửa, trước khi trở về, anh đã gọi điện thoại về nhà, quản gia cho người chuẩn bị cơm trưa, thấy hai người trở về, lập tức đi tới.
"Dọn cơm!" Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên đi tới phòng tắm ở tầng một, hai người tắm rửa mặt một chút rồi đi vào phòng ăn cơm.
"Vẫn là đồ ăn ở nhà ngon nhất!" Lăng Tử Yên đã đói lả, cái gì cũng mặc kệ, gắp thức ăn bỏ vào miệng, ăn đến say sưa.
Sau khi ăn xong, Kỳ Minh Viễn để cô nghỉ ngơi một lúc rồi ôm cô vào bồn tắm tắm rửa một lượt, anh thì tắm vòi hoa sen.
Đàn ông tắm rửa trước giờ đều nhanh hơn so với nữ chính, Lăng Tử Yên tắm rửa gội đầu xong đi ra đã thấy Kỳ Minh Viễn đã sớm thay xong quần áo, tóc cũng sấy khô, đang đứng cạnh ban công, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.
"Có thể là vì quan tâm