Trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đã ăn tối xong và đang đi dạo bên ngoài.
Sau khi đỡ no, họ chơi trò chơi bóng trên sân thể thao ở Hương Lan Uyển, đến tận tám giờ tối mới về nhà, một ngày mãn nguyện.
Ngày hôm sau đến trường, Tô Diên Hạnh cuối cùng cũng không tặng hoa cho cô nữa, hẳn là bức thư cô gửi cho Lệ Minh Kiệt ngày hôm qua đã có tác dụng, Lăng Tử Yên cũng yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là trong vở bài tập của Tô Diên Hạnh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những dòng chữ rồng bay phượng múa, các câu hỏi đều liên quan đến Tô Diên Hạnh, chẳng hạn như cô bé có ngoan ngoãn nghe lời hay không, có hòa thuận với bạn bè hay không, tâm trạng có bị ảnh hưởng bởi vì đột ngột đổi trường học hay không, v.v…
Rõ ràng đây là những câu hỏi của Lệ Minh Kiệt, nhưng vì những câu hỏi này liên quan đến Tô Diên Hạnh, Lăng Tử Yên chỉ đành trả lời những câu hỏi của Lệ Minh Kiệt trong vở bài tập.
Những dòng chữ hai người họ viết đều bằng tiếng Việt, Tô Diên Hạnh mới học lớp một, vì thế cô bé cũng không biết cậu mình và cô giáo Lăng viết gì trong vở.
Thời gian gần đây Kỳ Minh Viễn cũng không giúp Lăng Tử Yên chấm bài tập, nên anh cũng không biết điều đó.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến cuối tháng 6, đây cũng là buổi họp giữa năm của lãnh đạo cấp cao Quốc tế Hải An.
Chiều thứ sáu, sau khi cuộc họp ở trường tiểu học Thành Công kết thúc, Bùi Ngọc Trân đến gần Lăng Tử Yên, cả hai đi đến sân bay bằng xe của Hứa Minh Ưu, hai người họ tình cờ gặp Kỳ Minh Viễn ở cổng sân bay, anh mỉm cười giơ tay về phía cô.
“Ở đây.” Sau khi Lăng Tử Yên chào tạm biệt Hứa Minh Ưu, cô nắm tay Bùi Ngọc Trân đi về phía Kỳ Minh Viễn.
“Em đến rồi à!” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô.
“Anh Kỳ, làm phiền anh rồi!” Bùi Ngọc Trân cười chào Kỳ Minh Viễn.
“Cô giáo Bùi đừng khách sao, ở trường cô đã giúp đỡ Tử Yên rất nhiều, tôi nên cảm ơn cô mới đúng, đi thôi, chuyến bay sắp cất cánh rồi.” Sau khi Kỳ Minh Viễn nói xong, anh nắm tay Lăng Tử Yên và đi về phía cửa check-in.
“Cô giáo Bùi, chúng ta cùng đi nào!” Thư ký Chương đi phía sau, cô