“Xin chào!” Cô gái kia thấy Lăng Tử Yên đi đến trước mặt mình, cũng nhận ra cô, vì thế mỉm cười với cô.
“Chúng ta trông hệt như nhau!” Lăng Tử Yên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, nói một cách thẳng thắn: “Trước đó cô nói với tôi cô họ Phương, có phải cô tên là Phương Ái Vi không?”
“Phương Ái Vi?” Cô gái kia nghe vậy liền cười rộ lên: “Đã lâu rồi tôi không dùng cái tên đó nữa, hiện tại tôi tên là Vivi, xin chào, rất hân hạnh được quen biết cô!”
Nói xong liền giơ tay về phía Lăng Tử Yên.
“Cô thật sự tên Phương Ái Vi?” Lăng Tử Yên không đưa tay bắt tay cô ta, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trong đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ.
“Cô khóc cái gì? Tuy rằng chúng ta trông rất giống, nhưng vẫn có chỗ khác biệt đấy!” Vivi mỉm cười với Lăng Tử Yên, lấy từ trong túi xách của mình ra một bọc giấy, rút một tờ khăn giấy đưa cho Lăng Tử Yên: “Cô không cần kích động như vậy!”
“Chị gái!” Lăng Tử Yên nhận lấy khăn giấy trong tay cô ta, không lau nước mắt mà nắm chặt lấy cái khăn, hướng về phía Vivi gọi một tiếng chị.
“Chị?” Vivi tỏ vẻ nghi hoặc: “Cô gọi tôi là chị à?”
“Chị chính là chị của em.
” Thấy Vivi không tin, Lăng Tử Yên vội đưa tay nắm chặt tay cô ta: “Bố từng nói cái đêm mà chúng ta sinh ra, có một tên điên xông vào bệnh viện ôm chị đi, sau đó, ông đấy đã đi tìm nhưng không cách nào tìm được chị.
”
“Thì ra là thế.
” Vivi phản ứng rất hờ hững: “Hóa ra tôi còn có một cô em gái giống mình như đúc.
”
Lúc này, Lăng Tử Yên mới chợt nhận ra dường như Vivi cũng không muốn quen biết với cô, trong lòng có chút thất vọng.
“Tóc của mợ chủ thật mỏng quá đi thôi!” Bên cạnh, Kimi bước đến, hỗ trợ kéo khóa kéo xuống, gỡ tóc của Lăng Tử Yên ra, sau đó giải thích với Kỳ Minh Viễn: “Cái khóa kéo này đã nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, vậy mà tóc của cô ấy cũng bị vướng vào được.
”
“Không có gì đâu, chỉ bởi tóc của tôi