Sáng sớm hôm sau, sau khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên ăn bữa sáng xong cả hai cùng nhau lái xe ra khỏi nhà nhưng lại không đi con đường đến cao ốc quốc tế Hải An.
Lăng Tử Yên thấy vậy nghi hoặc hỏi anh: “Hôm nay anh không đến công ty à?”
“Giờ đi một chuyến đến bệnh viện trước đã.” Kỳ Minh Viễn quay đầu sang giải thích với cô.
Vẻ mặt anh cũng không có gì khác thường ngược lại khiến cho Lăng Tử Yên bắt đầu lo lắng.
“Có phải dạ dày của anh không thoải mái không?” Lăng Tử Yên lo lắng nhất là dạ dày của anh.
“Ừ, có một chút thôi.” Vì không muốn cô nghi ngờ, anh đơn giản thừa nhận mình đi bệnh viện vì bị đau dạ dày.
Nhưng anh lại sợ cô lo lắng cho nên an ủi cô: “Không sao đâu, đến đó bác sĩ kê đơn thuốc về uống là ổn rồi, không có gì đáng ngại cả đâu.
Gần đây anh vẫn luôn ăn cơm đúng giờ, cũng không phải rất đau.”
Khuôn mặt Lăng Tử Yên tràn đầy vẻ đau lòng, vô cùng nghiêm túc nói: “Về sau em phải giám sát anh ăn uống cẩn thận mới được.”
Khóe miệng Kỳ Minh Viễn hơi nhếch lên, cô quan tâm đến anh khiến anh rất vui vẻ.
Rất nhanh, Kỳ Minh Viễn đã lái xe tới bệnh viện Hoàn Mỹ.
Anh tìm một bác sĩ đáng tin, tranh thủ lúc đi làm kiểm tra, đưa hai túi có mẫu tóc của Lăng Tử Yên và Vivi cho người đó để làm xét nghiệm DNA.
“Không cần lấy thuốc à?” Lúc ra khỏi bệnh viện, Lăng Tử Yên nghi hoặc hỏi Kỳ Minh Viễn.
“Không cần.
Bác sĩ nói chỉ cần ăn uống đúng giờ, nếu như đau quá thì có thể uống thuốc lúc trước đã lấy.” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, tùy ý bịa ra một lý do.
“Được rồi.” Lăng Tử Yên rất dễ dàng tin lời anh nói.
Hai người cùng nhau rời đi, lái xe đến quốc tế Hải An.
Về kết quả xét nghiệm DNA, thường thường phải sau một tuần mới có thể cho ra kết quả.
Với tình huống đặc thù cũng phải cần bốn mươi tám giờ