“Xin chào bà chủ!” Trên màn hình máy tính, những người trong từng ô cửa sổ rối rít dùng khẩu âm đậm chất trung chào cô bằng tiếng trung trôi chảy!
“Xin chào mọi người!” Lăng Tử Yên ngại ngùng chào nhân viên của Kỳ Minh Viễn.
“Bà chủ đẹp quá, Boss thật có mắt nhìn, quá hạnh phúc rồi!” Trên màn hình, một người Ý to con nhất khen Kỳ Minh Viễn bằng giọng hâm mộ, rồi anh ta nói với Lăng Tử Yên: “Bà chủ à, cô đẹp quá, tôi chân thành chúc cô sống thật hạnh phúc, mỗi ngày đều vui.
”
Khi nói những lời này, người đàn ông Ý kia dùng tiếng mẹ đẻ trong sáng, dễ nghe của mình khen nhưng Lăng Tử Yên vẫn hiểu, theo bản năng, cô đáp: “Cảm ơn anh! Rất cảm ơn lời chúc phúc của anh.
”
“Hửm? Anh không biết cô giáo Yên của chúng ta lại biết tiếng Ý đấy? Thời còn học đại học, em có học tiếng này sao?” Kỳ Minh Viễn kéo cô ngồi lên đùi mình hoàn toàn chẳng quay camera sang chỗ khác.
Dù đang ở họp, anh chỉ xem như đang ở nhà của mình!
“Hả? Đúng rồi!” Lúc này, Lăng Tử Yên mới nhớ khi nãy cô vừa nói một câu tiếng Ý hơn nữa rất lưu loát như tiếng mẹ đẻ: “Sao lại thế này? Trước đây em chưa từng học mà.
”
“Nếu nói như vậy, cô giáo Yên của chúng ta có thiên phú về mặt ngôn ngữ nhỉ?” Trong giọng nói của Kỳ Minh Viễn có một loại cảm giác tự hào.
“Có thể liên quan đến phần kí ức đã mất khi xảy ra tai nạn!” Lăng Tử Yên chỉ có thể giải thích như vậy bởi cô cảm thấy mình không tài giỏi đến thế!
Làm sao có thiên phú đến vậy, biết nói một thứ ngôn ngữ chưa từng học, chuyện này không thể xảy ra!
Lăng Tử Yên chỉ biết đặt nguyên nhân là do trí nhớ của cô thôi.
“Bà chủ nói tiếng giỏi thế!” Vị người Ý