"Được!" Lăng Sở Tiêu ngồi trong xe của mình, sau khi đáp lại Vivi qua điện thoại, liền cúp máy, bước ra khỏi xe mình, ngẩng đầu nhìn thấy tòa nhà quốc tế Hải An mà đứng dưới đất không nhìn được đỉnh kia, thu hồi lại ánh mắt, đi về hướng quán cà phê đối diện!
Rất nhanh Vivi đã đến rồi, cô gái có được khuôn mặt giống hệt với Lăng Tử Yên, giống Lăng Quân Dao thời còn trẻ đến chín phần, giây đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Sở Tiêu, ông ta đã nhận ra cô ta.
"Cô Vivi!" Lăng Sở Tiêu đứng dậy, vẫy tay với Vivi, sau khi Vivi nhìn thấy, khóe miệng có hơi nhếch lên, đi về phía Lăng Sở Tiêu.
"Cappuccino, cảm ơn!" Vivi đi đến, ngồi xuống đối diện với Lăng Sở Tiêu, nói với phục vụ đang đi đến những đồ cô ta muốn, rồi kêu phục vụ đi.
Sau đó nhìn vào Lăng Sở Tiêu đang ngồi trước mặt, nói thẳng: "Không biết ông Lăng tìm tôi để làm gì?"
"Tử Yên không hề có chị gái sinh đôi, nó chỉ có một anh trai song sinh, vì vậy cô là giả!" Lăng Sở Tiêu đã đi thăm dò qua chuyện của Lăng Quân Dao, thành phố Tây Phong chủ yếu dùng tên khác vì vậy sau khi Lăng Quân Dao đi đến thành phố Tây Phong cũng không dùng tên thật, mọi người đều gọi bà ấy là Lisa, vì vậy nhiều năm qua bọn họ mới không tìm được bà ấy!
Nhưng bây giờ có manh mối rồi, chỉ cần cầm ảnh đi thăm dò, liền biết được chuyện liên quan đến Lăng Quân Dao, hai mươi hai năm trước, thực sự là bà ấy đã nhặt được một đứa trẻ.
Nhưng trước khi có bất cứ chứng cứ chính xác nào xuất hiện, ông ta chỉ tin Vivi lòng dạ khó lường này chính là con nuôi của em gái mình.
"Vì vậy cậu cũng đã tra ra việc tôi là do bà ấy nhặt về rồi sao?" Vivi cười lạnh, lúc này phục vụ đưa cà phê đến cho cô, cô trực tiếp cầm lên, uống một ngụm nhỏ, sau đó mới nhìn Lăng Sở Tiêu mà nói: "Lúc mẹ đi đến thành phố Tây Phong là mùa thu, vóc dáng bà ấy nhỏ nhắn, mùa đông thích mặc rộng một chút, cũng không nhìn ra được là đang mang thai, bởi vậy cũng không có ai biết chuyện bà ấy có thai.
Hơn nữa bà ấy là bác sĩ, nên tôi được sinh ra ở nhà, sau khi sinh tôi ra, bà ấy nói với người ngoài là nhặt được tôi, hơn nữa còn sẵn lòng nhận nuôi tôi, lúc