Vivi ngồi bên cạnh bình tĩnh mà nhìn, sao anh lại đối tốt với Lăng Tử Yên như vậy?
Hai tay cầm dao nĩa của Vivi không nhịn được mà siết chặt lại, mãi đến khi Kỳ Minh Viễn buông dao nĩa xuống, cô ta mới hoàn hồn lại, lập tức thu đi cảm xúc chân thực đang lộ ra trên mặt, cố gắng làm cho nụ cười trên khuôn mặt mình trở nên tự nhiên: "Tử Yên em thật đúng là giống như trẻ con vậy, đã lớn thế rồi, còn để cho chồng đút!"
Dứt lời lại ý tứ sâu xa mà nhìn về phía Kỳ Minh Viễn!
Lăng Tử Yên nhíu mày, cái câu "còn để cho chồng đút" kia của cô ấy là có ý gì?
Anh là chồng của Lăng Tử Yên, chứ cũng không phải là chồng cô ấy, sao cô ấy lại trực tiếp gọi như vậy, người không biết, còn cho rằng hai người họ là vợ chồng đấy.
"Em…" Lăng Tử Yên ngồi bên không biết nói thế nào mới được, cô không ngờ là đột nhiên Vivi lại nói như vậy, ngay nhất thời liền không biết phải trả lời như thế nào.
Kỳ Minh Viễn lại mở lời, anh vừa dùng khăn tay lau miệng cho Lăng Tử Yên vừa nói với Vivi: "Chồng chính là để chiều vợ, Tử Yên không có hứng ăn, tôi đút cô ấy cũng là chuyện nên làm!"
Mặc dù lời này là nói với Vivi, nhưng ánh mắt lại không thèm nhìn Vivi một cái.
Anh còn lên tiếng giúp Lăng Tử Yên, còn bảo vệ cô như vậy, là nghe ra được ý của cô ta sao?
Vậy thì sao chứ? Cô ta là Phương Ái Vi, là người mà anh cảm thấy có lỗi nhất, anh cho rằng sẽ thoát được sự lên án năm đó hay sao? Sẽ không đâu, Kỳ Minh Viễn, anh sẽ hối hận vì hôm nay đã đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy.
Vivi cố nén đi sự ghen tị trong lòng, điềm tĩnh mà nở nụ cười, mang theo chút tán thành và khâm phục mà nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, anh là