"Kỳ Minh Viễn, anh đừng không thừa nhận, em là người phụ nữ anh có lỗi nhất trong đời này!" Vivi chịu sự đau đớn trên mặt, lúc đầu cô ta cảm thấy hơi xấu hổ vì khăn tắm rơi xuống, lúc này lại đột nhiên to gan hơn.
Cô ta vốn không sợ Kỳ Minh Viễn chất vấn, càng không sợ mình lõa thể trước mặt anh!
Thậm chí, cô ta ước gì thân thể của mình có thể làm anh hứng thú, bởi vì cô ta thật sự quá yêu người đàn ông này!
Đáng tiếc, bây giờ cô ta không có cơ hội!
Vivi hiểu rõ, thật sự mình không có cơ hội!
"Hừ! Mơ mộng hão huyền!" Ánh mắt Kỳ Minh Viễn lóe lên sát ý, có thể do nghĩ đến thân phận của cô ta.
Lăng Tử Yên quá xem trọng tình thân với Lăng Sở Tiêu, Vivi lại là con gái của Lăng Quân Dao, anh tạm thời sẽ không động tới cô ta, nên dời chân khỏi mặt cô ta, nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho cô ta như thế.
Cho nên anh giẫm mạnh lên đầu gối của cô, âm thanh xương vỡ vụn vang lên rõ ràng trong hành lang, rất nhanh bị tiếng kêu thảm tan nát cõi lòng của cô ta thay thế!
"Xảy ra chuyện gì?" Trong phòng khách ở lầu một, Đường Uyển Dư đang ăn trái cây để làm giảm mệt mỏi thì bị dọa đến dưa hấu trong tay rơi lên thảm, lo lắng nhìn về phía cầu thang!
"Tôi đi xem một chút, bà chủ đừng lo lắng, cậu chủ ở trên đó mà!" Quản gia lập tức đi lên lầu, còn chưa đi đến lầu hai đã thấy Kỳ Minh Viễn đi xuống tới.
Quản gia vội hỏi: "Cậu chủ, cậu từ lầu ba xuống sao? Trên lầu xảy ra chuyện gì?"
"Tìm hai người hầu gái đi lên đó, phủ thêm cho người phụ nữ kia một bộ quần áo rồi cho người đưa về nhà họ Lăng, không cần khách sáo với cô ta!" Gương mặt Kỳ Minh Viễn âm trầm đi xuống lầu dặn dò quản gia.
"Kỳ Minh Viễn à, trên lầu sao thế? Vừa rồi mẹ có nghe âm thanh kia, sao giống Tử Yên vậy?" Đường Uyển Dư nhìn thấy con trai mình có dáng vẻ như muốn giết người, trong lòng hơi lo lắng!
Chẳng lẽ con trai của mình có khuynh hướng bạo lực gia đình?
"Là Vivi, chị họ của Tử Yên, con gái của Lăng Quân Dao!" Kỳ Minh Viễn ngồi cạnh Đường Uyển Dư, thấy xung quanh có nhiều người hầu, lập tức nói với bọn họ: "Mấy người đi xuống đi!"
"Rõ!" Người hầu biết đây là chủ nhân mình muốn nói chuyện mà bọn họ không thể nghe, nên ngoan ngoãn lui xuống!
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Lúc này, Kỳ Minh Viễn mới bắt đầu nói chuyện giữa mình và Lăng Tử Yên với Vivi cho nói với Đường Uyển Dư biết.
"Con nói, mấy năm nay Vivi không phải là người con yêu...!Vẫn luôn tìm kiếm sao? Vậy cô ta là ai? Sao muốn dùng cớ này xuất hiện bên cạnh con? Kỳ Minh Viễn, cô ta có mưu đồ gì?"
"Con không biết!" Kỳ Minh Viễn lắc đầu.
Lúc này, người hầu đã cầm chân bị gãy của Vivi xuống lầu, bởi vì hai tay cô ta bị Kỳ Minh Viễn dùng đồ trói ở sau lưng, vốn không thể mặc quần áo, nên người hầu chỉ có thể tìm một tấm ga giường bọc cô ta lại, rồi khiêng cô ta xuống!
"Đưa đến tập đoàn Lăng Thiên của nhà họ Lăng đi." Giọng điệu Kỳ Minh Viễn lạnh như băng ra lệnh những người kia!
"Rõ!" Người hầu gật đầu, tiếp tục khiêng Vivi ra ngoài.
"Kỳ Minh Viễn, anh không có lương tâm, năm đó anh cưỡng bức tôi thế nào, đáng đời anh yêu phải Lăng Tử Yên.
Đời này anh sẽ không có con, đây chính là cái giá phải trả khi anh yêu cô ta!" Vivi đau đớn mắng Kỳ Minh Viễn.
Đường Uyển Dư nghe được những lời này, sắc mặt bà vô cùng khó coi!
"Còn không mau mang đi!" Đường Uyển Dư không vui nói với người hầu khiêng Vivi!
"Đây là có chuyện gì?" Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy vội vàng đi vào cửa, cô ta đang muốn cùng Hàn Thiệu Huy đến chào tạm biệt Đường Uyển Dư thì nghe tiếng hét thất thanh.
Hai người vội vàng chạy vào xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đã thấy Vivi bị người ta khiêng ra, trong miệng còn liên tục nguyền rủa Kỳ Minh Viễn!
Cảnh tượng này khiến cho Lạc Thanh Nhã hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
"Lạc Thanh Nhã, cô nhất định phải giúp tôi, nhất định phải giúp tôi.
Nếu không tôi sẽ nói những chuyện trước