Sau khi nói xong, Kỳ Minh Viễn kết thúc cuộc trò chuyện, trực tiếp gọi cho Ngạn Bắc người phụ trách bộ phận IT của quốc tế Hải An: “Cho các cậu nửa tiếng tẩy trắng chuyện bôi đen Ngải Tịnh Kỳ hôm nay, quá một giây các cậu cuốn gói rời đi.”
“Rõ!” Đầu bên kia điện thoại, Ngạn Bắc trả lời ngắn gọn.
Kỳ Minh Viễn kết thúc cuộc trò chuyện, mới cất di động đi, nhân viên phục vụ đã bưng lẩu uyên ương hai người gọi lên bàn, anh ta đặt nguyên liệu chay mặn bên cạnh nồi lẩu.
“Đồ ăn đã lên rồi à?” Lúc Lăng Tử Yên trở về, Kỳ Minh Viễn đã nhúng thịt dê rồi.
“Đã xong, nhanh ăn đi!” Kỳ Minh Viễn gắp thịt dê đã nhúng chín vào trong bát trước mặt cô, biết cô nhất định đói bụng lắm rồi, anh vội vàng giục cô mau ăn.
“Cảm ơn anh.” Lăng Tử Yên ngồi xuống, gắp miếng thịt dê anh bỏ vào bát mình.
Kỹ thuật thái thịt dê của nhà hàng này không tệ, thịt dê được cắt mỏng, cho vào miệng cảm nhận được vị non mềm, ngon hơn thịt dê Chung Khải Trạch dẫn cô đi ăn nhiều.
“Đây là loại dê gì thế, vậy mà ăn ngon như vậy?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Vận chuyển máy bay từ Băng Đảo tới!” Kỳ Minh Viễn trả lời: “Bầu không khí ở nơi đó sạch sẽ, thịt dê rất nổi tiếng!”
Lăng Tử Yên lập tức hiểu rõ: “Chẳng trách ở đây ít khách như vậy!” Giá cả là vũ khí tốt nhất sàng lọc khách hàng.
Kỳ Minh Viễn chỉ cười không nói, liền cho đồ ăn mà cô thích vào trong nồi.
Bữa tối này hai người ăn rất thỏa mãn, khi ra khỏi nhà hàng, Kỳ Minh Viễn vươn tay ôm lấy bả vai cô: “Có muốn ăn Haagen Dazs không?”
“Được!” Lăng Tử Yên ngửa đầu mỉm cười với anh, đôi má vì mới ăn lẩu mà đỏ bừng, rất mê người, nhất là cánh môi như hai cánh hoa nở, đỏ tươi mê người, khiến anh không kìm lòng nổi kéo cô lại gần, hôn sâu cô mới buông ra.
Vừa hôn xong, Kỳ Minh Viễn nắm tay cô quay về xe, trên lái xe về Hương Lan Uyển, lúc đi qua một tiệm Haagen Dazs, Kỳ Minh Viễn xuống xe mua cho cô một cốc, thanh toán tiền, nhận lấy kem nhân viên cửa hàng đưa tới.
Anh mở hộp kem giúp cô trước, đặt thìa vào trong chén mới đưa cho cô.
“Đã lâu rồi tôi không được ăn Haagen Dazs! Là vị xoài mà tôi thích.” Lăng Tử Yên nhận lấy kem anh đưa tới, cười vô cùng vui vẻ, dùng thìa xúc một miếng cho vào miệng, vị xoài vô cùng thuần khiết, Lăng Tử Yên nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ: “Ừm, là hương vị của Haagen Dazs, siêu sạch sẽ thuần khiết...”
Kỳ Minh Viễn đứng ở bên cạnh xe nhìn cô nhắm mắt hưởng thụ, trong đôi mắt chậm rãi xuất hiện cưng chiều.
Ngay sau đó anh phát hiện trên khóe miệng cô còn dính chút kem, cô giống như không phát hiện ra, Kỳ Minh Viễn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cúi đầu liếm kem trên khóe miệng cô.
Lăng Tử Yên đang hưởng thụ đột nhiên cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc áp bách mà đến, cô mở to mắt theo bản năng, mặt Kỳ Minh Viễn đã gần ngay trước mắt.
Không đợi cô kịp phản ứng, Kỳ Minh Viễn đã ngậm lấy môi cô.
Chỉ trong nháy mắt Lăng Tử Yên mở to hai mắt nhìn, đồng thời cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của anh mút kem dính trên miệng cô.
Lăng Tử Yên hiểu rõ dụng tâm của anh, trong lòng vừa hạnh phúc lại kích động.
Nhìn đôi mắt hơi mê ly của cô, Kỳ Minh Viễn cười nâng mặt cô lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về gò má cô: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
Trong đầu Lăng Tử Yên trống rỗng, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ xoa mặt cô, buông cô ra, mở cửa xe ra hiệu cho cô ngồi vào.
“Cảm ơn anh Kỳ Minh Viễn.” Lăng Tử Yên ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, bưng kem nói lời cảm ơn với anh.
“Đừng khách sáo, cô Kỳ.” Anh đóng cửa xe lại, chạy chậm trở về vị trí lái, khởi động xe tiếp tục về Hương Lan Uyển.
Trên đường đi, Lăng Tử Yên chuyên chú ăn kem, gặp đèn đỏ ở phía trước, Kỳ Minh Viễn đỗ xe xong, quay đầu hỏi cô: “Ăn ngon như vậy à?”
“Đương nhiên, siêu cấp ngon!” Cô trả lời, giống như đứa bé.
“Anh cũng muốn ăn!” Anh đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Lăng Tử Yên quay đầu, thấy anh đang há to