Từ trong ghế trước xe Aston Martin có một người đàn ông đi ra, anh ta mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo, khí thế lão luyện, đôi mắt không gợn sóng, biểu cảm bình tĩnh.
Người như vậy, từ trước đến nay là chấp hành mệnh lệnh.
Anh ta đi tới cửa ghế sau, mở cửa xe, sau đó đến bên cạnh Lăng Tử Yên, khom lưng nhặt túi xách màu đỏ rơi xuống đất của cô, thái độ vô cùng cung kính: “Cô Lăng, mời!”
Lăng Tử Yên nhận lấy túi xách, nhìn ghế sau xe Aston Martin, người đàn ông tối qua ngồi ở bên trong, dáng ngồi tùy ý, tư thái lười biếng.
Nhưng mà trong đôi mắt phượng của anh, mơ hồ lộ ra chút nghi ngờ, giống như anh vẫn luôn kiểm tra gì đó, nhưng không tra ra được kết quả mình muốn, bởi vậy muốn tìm đáp án trên người Lăng Tử Yên.
“Cảm ơn, tôi còn có việc!” Lăng Tử Yên nắm chặt túi xách của mình xoay người rời đi, sau đêm qua, bọn họ mỗi người đều có thứ mình cần, không cần gặp mặt nữa.
“Cô Lăng!” Người đàn ông nhặt túi thấy thế, vội vàng đuổi theo, vươn tay ngăn trước người cô, thấy Lăng Tử Yên dừng lại, anh ta lập bỏ tay xuống, dùng tay chỉ về phía xe: “Anh Kỳ mời cô!”
Lăng Tử Yên nhíu mày, xoay người nhìn cửa xe mở rộng, có thể có khu vực tư nhân chuyên thuộc về mình ở tầng cao nhất khách sạn An Bình, đủ để thấy người đàn ông được gọi là anh Kỳ kia, thân phận chắc chắn không tầm thường, không phải người một đứa con gái riêng nhà họ Lăng nho nhỏ có thể trêu chọc, dù sao sau lưng khách sạn An Bình, là cả quốc tế Hải An.
Nếu người tối hôm qua thật sự họ Kỳ, việc mà cô có thể làm chỉ có thuận theo.
“Anh Kỳ! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, với thân phận cao như vậy của anh, chúng ta không nên gặp lại nhau nữa mới đúng!” Lăng Tử Yên thoải mái lên xe, nhìn Kỳ Minh Viễn ngồi bên cạnh, biểu cảm rõ ràng đang nói: Anh đường đường là người của quốc tế Hải An, không đáng tìm một đứa con riêng của tập đoàn nhỏ gây phiền phức.
“Cô Lăng, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh Chung đồng ý ly hôn với cô chưa?” Tay phải thon dài của Kỳ Minh Viễn khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái theo quán tính, nhẹ nhàng xoay tròn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lăng Tử Yên.
“Chẳng lẽ anh Kỳ không thấy được, tôi bị anh ta ném ra sao?” Lăng Tử Yên cười tự giễu: “Ngày mai chúng tôi sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn.”
“Không biết bây giờ cô Lăng có muốn đi làm chứng nhận ly hôn hay không?” Lông mày Kỳ Minh Viễn hơi nhíu lại.
Lăng Tử Yên nhíu mày, cô tin tưởng, với bản lĩnh của anh Kỳ, khiến cô và Chung Khải Trạch lập tức ly hôn không phải việc khó, nhưng mà chuyện này liên quan gì tới anh chứ?
“Chẳng lẽ cô Lăng không cảm thấy việc rằng buộc cùng với một người đàn ông thấp hèn như thế, rất ghê tởm sao?” Kỳ Minh Viễn thu hồi tầm mắt liếc biệt thự nhà họ Chung một cái, tay phải vẫn không chút để ý xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái như cũ.
“Quả thật ghê tởm, nhưng tôi cảm thấy anh Kỳ đây sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ tôi mà chẳng có mục đích gì?” Lăng Tử Yên hơi nhếch miệng trào phúng: “Anh Kỳ muốn có được thứ gì trên người tôi thế? Thân thể sao? Không phải tối qua tôi đã cho anh rồi à?”
Người phụ nữ này, thật đúng là rất to gan, kém quá xa Ái Vi trong ký ức của anh, nhưng anh không tin cô và Ái Vi không có một chút quan hệ nào.
“Tất nhiên là tôi có điều kiện!” Bỗng nhiên Kỳ Minh Viễn dán sát người lại gần, vươn tay nắm lấy hai gò má Lăng Tử Yên, nói từng chữ đều rất có lực uy hiếp: “Lăng Tử Yên, tôi muốn tên của cô viết trên giấy chứng nhận kết hôn của tôi!”
Lăng Tử Yên lập tức bị tức mà bật cười, cô giơ tay vuốt ve tay anh, trên gương mặt là tự giễu: “Ha ha ha...!Đường đường là anh ba của quốc tế Hải An, phương thức cầu hôn đúng là kỳ lạ.
Nhưng tôi không còn là cô bé nữa, chuyện tốt như vậy sao có thể xuất hiện trên người tôi chứ, nếu anh không phải là kẻ lừa đảo, thì là trong đầu anh ba bị nước vào rồi!”
Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn lập tức âm trầm, người phụ nữ này dám nói đầu anh bị nước vào, anh lập tức nổi giận giữ lấy cô, nhưng thấy trên mặt cô chợt lóe lên sự sợ hãi, lửa giận đang