“Lệ Tân Vinh nói thế nào ạ?” Chung Khải Trạch thấy cha cúp điện thoại, vội vàng hỏi: “Hình như con nghe thấy chọc phải người không nên chọc, cha, bây giờ nhà chúng ta xảy ra vấn đề là có người đứng sau giở trò quỷ sao?”
“Đồ khốn nạn, rốt cuộc là con chọc phiền phức gì ở ngoài trở về.” Chung Đức Hải đặt mạnh di động lên trên bàn cơm, thở hổn hển nhìn đứa con trai phá của.
Từ lúc anh ta tiến vào công ty, chưa từng làm ra được thành tích gì, trái lại gặp phải một đống phiền phức nhỏ, gần đây vì chuyện Lăng Tuyết Lan mà làm bừa làm loạn.
Ông ta có thể chắc chắn, hiện giờ công ty như vậy, tuyệt đối do anh ta mà ra.
“Cha, con có thể chọc phiền phức gì được chứ!” Chung Khải Trạch không biết là phiền phức này do mình gây ra!
Lăng Tuyết Lan ở bên cạnh giống như hiểu rõ gì đó, ngày hôm qua cô ta xúi giục Lữ Tú Anh cùng đến cửa trường tiểu học Thành Công tìm Lăng Tử Yên gây phiền phức, nhưng bị Ngải Tịnh Kỳ đánh trả, cô ta biết Lăng Tử Yên rất để ý tới Ngải Tịnh Kỳ, bèn bôi đen Ngải Tịnh Kỳ trên Facebook, cũng lén cầm điện thoại của Chung Khải Trạch, gửi tin nhắn cho Lăng Tử Yên khiến cô ghê tởm.
Hôm nay nghe cơ sở ngầm trong trường của cô ta nói, có nhân vật thần bí nào đó cưỡng chế mua cổ phần cả trường tiểu học Thành Công, sa thải cơ sở ngầm của cô ta.
Sau này cô ta không thể gây sự với Lăng Tử Yên trong công việc, rõ ràng là nhân vật thần bí này hướng về phía bọn họ, mục đích rất rõ ràng, chính là vì bảo vệ Lăng Tử Yên!
Như vậy tám chín phần mười là có liên quan tới Lăng Tử Yên, có khả năng nhất là Kỳ Minh Viễn.
Nhưng mà Kỳ Minh Viễn lại vì Lăng Tử Yên, ra tay hào phóng như thế, mua cả trường quý tộc thì không nói, còn mời Diệp Hạ Vũ nói chuyện giúp Ngải Tịnh Kỳ?
Lăng Tuyết Lan càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, chỉ cảm thấy tiếng Chung Khải Trạch và Chung Đức Hải cãi vã khiến cô ta rất phiền, nhân lúc hai người dừng lại, Lăng Tuyết Lan dối trá ôm lấy bụng mình: “Ai da, bụng của cháu đau quá!”
“Nhìn xem nhìn xem, hai người một người sắp làm ông nội, một người thì sắp làm cha, sao còn giống như đứa trẻ cãi vã tới mức đỏ mặt tía tai, dọa hỏng cháu nội nhà chúng ta rồi kìa, đừng cãi nhau nữa!”
Lữ Tú Anh càng ngày càng thích Lăng Tuyết Lan có mắt nhìn, làm vợ và làm mẹ, bà ta không nguyện ý nhìn chồng và con trai mình cãi vã, không khỏi cho Lăng Tử Yên ánh mắt hài lòng.
“Con đỡ Tuyết Lan về phòng nghỉ ngơi đi!” Chung Đức Hải mắng cũng mắng đủ rồi, nói thêm cũng không có tác dụng gì, đành phải lấy điện thoại ra, gọi cho người có thể giúp ông ta vào lúc này.
Chung Khải Trạch bị cha mắng như thế, có thể trốn liền nhanh chóng trốn, vội vàng đỡ Lăng Tuyết Lan đi lên lầu.
“Cảm thấy thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?” Đỡ Lăng Tuyết Lan lên giường xong, Chung Khải Trạch ngồi ở mép giường nhìn người phụ nữ giúp mình.
Tuy cô ta không xinh đẹp như Lăng Tử Yên, cũng không có khí chất lạnh nhạt như hoa cúc giống Lăng Tử Yên, nhưng lại thật lòng yêu anh ta, vậy mà lúc này Chung Khải Trạch phát hiện mình có chút để ý cô ta rồi.
“Không cần, bụng của em không sao, là vì không nỡ để anh bị chú mắng, cho nên em mới nói dối để đưa anh lên đây.” Lăng Tuyết Lan kéo tay Chung Khải Trạch, cười lấy lòng: “Thế nào? Em lợi hại đúng không?”
“Đúng là lợi hại!” Chung Khải Trạch càng hài lòng, đi tới gần hôn môi cô ta một cái, di động trong túi vang lên, anh ta vừa nhìn tên hiển thị, lông mày nhíu lại: “Anh ra ngoài nghe điện thoại đã!”
Anh ta sốt ruột muốn tránh cô ta, Lăng Tuyết Lan biết, anh ta không muốn để cô ta biết nội dung cuộc nói chuyện, vừa vặn cô ta cũng phải tới phòng tắm làm việc cần làm.
Chính vì khó lấy cớ đuổi anh ta đi, cô ta khẩn trương gật đầu với anh ta, nhìn người đàn ông đi ra cửa.
Chung Khải Trạch rời đi, Lăng Tuyết Lan lập tức rời khỏi giường, cầm lấy di động đi tới phòng tắm, cẩn thận tìm số điện thoại của một người trong danh bạ của mình, biểu hiện ghi chú là cô Vạn, cô ta do dự một lát, cuối cùng gọi đi.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, lúc Lăng Tuyết Lan cho rằng sẽ không có người nghe máy, trong ống nghe truyền ra giọng nói đã qua xử lý, dịu dàng đáng yêu, giống như