“Cha cứ hỏi đi.” Lăng Tử Yên dừng bước, đối với cha chồng ăn nói có ý tứ nghiêm túc, thái độ của Lăng Tử Yên vô cùng cung kính.
“Ngồi đây đi.” Kỳ Minh Triết thấy cô không từ chối, xoay người đi tới khu tiếp khách, chọn một cái ghế sô pha ngồi xuống.
Lăng Tử Yên thấy thế, cũng chọn một cái ghế sô pha ngồi xuống, ngồi đối diện Kỳ Minh Triết, cô ngoan ngoãn im lặng, đợi Kỳ Minh Triết đặt câu hỏi.
“Vừa rồi lúc ăn cơm cha nghe con nói cha con là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, có phải ông ta tên Lăng Sở Tiêu hay không?” Kỳ Minh Triết biết lời nói của mình có vẻ cứng ngắc, cho nên cố gắng khiến giọng nói có vẻ dịu dàng một chút, hi vọng không dọa đứa con dâu mới vào cửa.
“Vâng, cha con tên Lăng Sở Tiêu, nhưng mà con không phải con gái của vợ ông ấy.” Lăng Tử Yên thành thật trả lời, về thân phận con gái riêng của nhà họ Lăng, cô không hề muốn giấu diếm.
“Con có nghe ông ta nhắc tới cô con không?” Đây là chuyện Kỳ Minh Triết muốn hỏi, bởi vì Lăng Tử Yên và Lăng Quân Dao em gái của Lăng Sở Tiêu, bộ dạng thực sự quá giống nhau, quả thực như cùng một khuôn đúc ra.
Hơn nữa cô còn như Lăng Quân Dao, trời sinh đã có gương mặt trẻ con, tuyệt đối không già.
Năm đó lúc hơn hai mươi, vẫn khiến người ta có cảm giác như mười sáu mười bảy tuổi.
“Không, con chưa từng nghe cha con nhắc tới chuyện này.” Lăng Tử Yên lắc đầu, nghi ngờ nhìn Kỳ Minh Triết: “Con có cô sao? Cha quen cô ấy à?”
“Con có một người cô, nhưng mà rất nhiều năm trước bà ấy...!Thôi, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, không nhắc tới cũng được.” Kỳ Minh Triết vốn định nói gì đó, nhưng vẫn dừng đúng lúc, trong lòng cảm thấy có một số việc, vãn bối đừng biết thì hơn, lập tức nói sang chuyện khác: “Đứa bé Kỳ Minh Viễn là người cứng đầu, con bao dung một chút, nếu thằng bé bắt nạt con, con cứ nói với cha, cha sẽ giúp con dạy cho thằng bé một bài học!”
Dứt lời ông ấy kéo ngăn kéo bàn trà ra lấy quyển sổ và một cái bút, viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy, rồi đưa cho Lăng Tử Yên: “Đây là số điện thoại của cha, con có khó khăn gì, đều có thể gọi vào số này cho cha!”
“Cảm ơn cha!” Lăng Tử Yên vội vàng nhận lấy, nói lời cảm ơn với cha Lăng, trong lòng được cưng chiều mà sợ hãi, hình như cha chồng này rất tốt với cô!
Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng thỏa mãn.
“Ừm, vậy cha đi xuống đây, con nghỉ ngơi đi!” Kỳ Minh Triết đứng dậy, bởi vì vẫn luôn ở trong bộ đội, cho nên dáng người cao thẳng như cây tùng, lúc đi đường mang theo hương vị đặc biệt của quân nhân, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lăng Tử Yên đợi Kỳ Minh Triết biến mất khỏi ngã rẽ, mới đứng dậy đi về phía phòng Kỳ Minh Viễn!
Tầng hai có rất nhiều phòng, đều mở rộng ra, phòng Kỳ Minh Viễn ở bên phía đông nam, Lăng Tử Yên đẩy cửa đi vào, biết anh chỉ đuổi mình đi, bởi vậy cô không đi tìm di động của mình, mà đi về phía giá sách gỗ hình trụ, muốn tìm một quyển sách đọc giết thời gian.
Nhưng sách của anh không phải quân sự, thì là loại trách nhiệm, hoặc triết học.
Lăng Tử Yên tìm rất lâu, mới phát hiện có một cuốn “Cô gái dòng họ D Urberville”, còn là bản tiếng anh.
Tiếng Anh của Lăng Tử Yên rất tốt, quyển sách này cũng là cuốn tiểu thuyết cô rất thích, cho nên cô quyết định đọc một lát.
Cô cầm lấy đi tới cái ghế chỗ cửa sổ sát đất ngồi xuống, mở trang bìa ra, mấy dòng chữ thanh tú xuất hiện trước mặt cô:
“Cô có nỗi khổ của cô, anh có hoài nghi của anh!
Tạm biệt, vợ của anh!
Phương Ái Vi.
Ngày XX tháng XX năm XXXX.”
Lúc này là hơn năm năm trước.
Lăng Tử Yên cảm thấy chữ viết này rất quen, nhưng không nghĩ ra từng thấy ở đâu rồi.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là của bạn Kỳ Minh Viễn để ở đây, bèn lật qua tờ này để đọc.
Dưới lầu, cuối cùng Kỳ Minh Viễn đồng ý với yêu cầu của bà cụ Kỳ, không nhằm vào nhà họ Chung nữa, người một nhà nói chuyện đơn giản một lát, sau đó mỗi người đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi Kỳ Minh Viễn trở lại phòng mình, thì thấy cô vợ nhỏ nằm trên ghế nhỏ, trên người không đắp gì, trên tay còn có một quyển sách.
Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ