“Con muốn chọc giận mẹ chết sao?” Thiếu chút nữa Đường Uyển Dư bị chồng và con trai mình chọc tức chết rồi!
Năm đó có một người phụ nữ giống Lăng Tử Yên như đúc, thiếu chút nữa khiến nhà bà ấy bị hủy đi, bây giờ lại tới một người nữa, cũng muốn hủy con trai bà ấy sao?
“Mẹ, Tử Yên thật sự rất tốt!” Kỳ Minh Viễn thấy mẹ như vậy, trong lòng rất khó xử, tối hôm qua còn rất tốt, sao hôm nay biến thành như vậy? Bà ấy vẫn luôn là người mẹ sáng suốt, hôm nay bà ấy làm sao thế, vậy mà không tiếp nhận vợ anh.
Lần đầu tiên của Lăng Tử Yên đều là cho anh, cô và Chung Khải Trạch chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, sao mẹ vẫn không thích cô.
Kỳ Minh Viễn không nghĩ ra được, căn bản không biết ân oán đời trước.
“Mẹ, con và Chung Khải Trạch trong sạch, bọn con chỉ đăng ký kết hôn mà thôi, con chưa từng ở nhà anh ta qua đêm.” Lăng Tử Yên không nỡ khiến Kỳ Minh Viễn khó xử, anh đã rất tốt với mình, sao cô có thể để anh kẹp giữa mình và người nhà, bèn rời khỏi lòng anh, đi tới trước người Đường Uyển Dư: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con sẽ làm con dâu tốt, nghe lời mọi người nói.”
“Bà xem, đứa nhỏ này nghe lời cỡ nào, Tử Yên đều đã nói rồi, con bé và em chồng Tú Linh trong sạch, đứa nhỏ này chưa từng qua đêm ở nhà họ Chung, bà còn lo lắng chuyện gì!”
Đương nhiên là Kỳ Minh Triết hiểu rõ vợ mình, bà ấy cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là bình dấm chua.
Năm đó ông ấy vì công việc mà thân thiết với Lăng Quân Dao một chút, bà ấy đã không có cảm giác an toàn.
Bây giờ chỉ sợ cũng vì Lăng Tử Yên có bộ dạng giống cô mình, cho nên để ý theo quán tính mà thôi.
“Trong sạch cái gì?” Bà cụ Kỳ thấy cháu trai bảo vệ đứa cháu dâu Lăng Tử Yên này, vốn dĩ trong lòng đã không vui, bây giờ con trai còn khuyên con dâu tiếp nhận Lăng Tử Yên, bà ta càng thêm không vui, giọng điệu không tốt nói: “Con gái thời nay muốn bao nhiêu không đứng đắn có bấy nhiêu không đứng đắn, bà đã hỏi Tú Linh rồi, cô ta là con gái riêng của nhà họ Lăng, năm đó mẹ cô ta làm chuyện quyến rũ người có vợ, cô ta có thể tốt hơn chỗ nào chứ? Không qua đêm ở nhà họ Chung, thì không qua đêm ở bên ngoài sao? Nhiều khách sạn như vậy, Chung Khải Trạch là người không trả nổi tiền à?”
“Bà nội, cháu không như thế, trước khi cháu quen Kỳ Minh Viễn, cháu chưa bao giờ ra ngoài ngủ không về.” Lăng Tử Yên vội vàng giải thích, cô thi đỗ trường sư phạm xong, vẫn luôn ở ký túc xá của trường, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trường.
Sau khi thực tập cũng ở trong ký túc xá giáo viên, một lần đi đêm không về nhà ngủ duy nhất, là đêm đó say, ngủ với Kỳ Minh Viễn!
“Đúng vậy, sau khi biết Kỳ Minh Viễn, biết thân phận của thằng bé, thì không quan tâm mình còn chưa ly hôn, bò lên người thằng bé, ở cùng một chỗ với cháu nội tôi, chính là vì tiền nhà chúng tôi.
Gia đình nhỏ đều có đức hạnh như thế, thấy tiền là như ruồi bọ thấy phân không đuổi đi được!” Bà cụ Kỳ tức giận tới mức dùng gậy gõ lên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp: “Tóm lại tôi mặc kệ, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng nghĩ tới chuyện tiến vào cửa nhà họ Kỳ chúng tôi, một đứa con gái riêng, không đủ tư cách!”
Lăng Tử Yên lập tức bị nói xấu hổ không thôi, cô là con gái riêng, cô vẫn luôn biết rõ chuyện này.
Nhưng vì tính cách cô không tệ, cho nên tất cả mọi người đều không để ý tới thân phận này của cô, mãi đến ngày hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra con gái riêng, là người người kêu đánh.
Thân phận của Kỳ Minh Viễn cao như thế, nhà họ Kỳ lại là nhà giàu có, bà cụ Kỳ sẽ ghét bỏ cô, đó là chuyện đương nhiên.
Cô còn có thể nói gì, có năng lực phản bác cái gì, giải thích cái gì chứ?
Trong hốc mắt Lăng Tử Yên ngập nước, mơ hồ thấy bà cụ Kỳ gõ từng gậy lên sàn, chỉ cảm thấy cây gậy của bà ta không phải gõ lên đất, mà gõ lên mặt cô, lòng tự tôn của cô!
Giống như vẫn luôn khắc trên người cô bị cô cố gắng bỏ quên cảm giác thẹn, chỉ