Lăng Tử Yên biết là, Kỳ Minh Viễn nhất định là đã nghe thấy những lời trước đây cô nói với Lạc Thanh Nhã
"Uhm, em nghe thấy rồi, nhưng anh tin tưởng em, cô ta nhất định là đã nói gì đó khiến em hiểu lầm." Kỳ Minh Viễn tin tưởng cô, năm đó chính là bởi vì anh thiếu niềm tin, nên anh đã mất đi cô năm năm, cho nên bây giờ bất luận cô nói cái gì, cô có làm gì, anh cũng đều nhất mực tin tưởng cô nhất định là có lý do của mình!
“Anh muốn biết cô ta nói gì không?” Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, hai mắt đỏ hoe, cả người nhìn rất uất ức.
"Cái này không quan trọng." Kỳ Minh Viễn không có chút hứng thú nào: "Anh chỉ muốn biết em sao lại không vui, đây mới là việc thất trách của anh, vợ của anh, phải vui vẻ lạc quan."
"Cô ta nói, cô ta thích..." Lăng Tử Yên do dự, rốt cuộc có nên nói cho Kỳ Minh Viễn biết hay không, chuyện Lạc Thanh Nhã vẫn luôn thích anh.
Nếu như cô nói ra rồi, anh sẽ bởi vì thế mà thích Lạc Thanh Nhã không.
Dù sao nhìn hai người bọn họ cũng rất xứng đôi, có sở thích giống nhau, Lạc Thanh Nhã lại là cánh tay trái cánh tay phải của anh nữa, năng lực công việc lại mạnh, trên việc làm ăn giúp đỡ anh rất nhiều.
Còn cô thì...
Lăng Tử Yên cảm thấy, mặc dù bản thân không có gì để so sánh với Lạc Thanh Nhã.
"Sao?" Kỳ Dù nhìn cô rất lâu không nói, tò mò nhìn cô, rốt cuộc Lạc Thanh Nhã đã nói gì với cô rồi, khiến cho một người lương thiện như cô, cũng mở miệng chửi người, người bị chửi lại chính là Lạc Thanh Nhã, anh nhớ rất là rõ, còn người của Lạc Thanh Nhã, không phải loại người dễ khiến người ta chửi.
"Kỳ Minh Viễn, em có thể hỏi anh một vấn đề có được không?" Lăng Tử Yên trầm tư rất lâu, mới lấy hết can đảm hỏi Kỳ Minh Viễn.
"Được nhiên được rồi." Anh cười nói.
Nắm chặt đôi tay nhỏ của cô: "Muốn hỏi gì cũng được!"
Bộ dạng anh rất kiên nhẫn đợi cô đặt vấn đề hỏi anh.
"Anh đã từng thích cô Lạc qua chưa?" Lăng Tử Yên hỏi xong lại giải thích một câu: "Cái thích mà em nói không phải cái thích giữa bạn bè với nhau, mà là tình cảm nam và nữ."
"Cô ta không phải loại có thể khiến trái tim anh rung động, anh và cô ta chỉ là bạn bè, cả đời này, cũng chỉ có thể là bạn bè, không thể nào vượt qua mức tình cảm bạn bè được." Trong lòng Kỳ Minh Viễn dưng lên một trận ngọt ngào, con nhóc này đang e dè mối quan hệ giữa anh và Lạc Thanh Nhã sao?
Anh có thể nào lý giải là, cô đang ghen rồi đúng không.
Bởi vì quan tâm anh, cho nên ghen rồi.
"Nhưng cô ta xinh đẹp như vậy, dáng người lại đẹp!" Khi Lăng Tử Yên lau người cho Lạc Thanh Nhã đang chú ý đến dáng người của cô, cái eo đó, thon đến không thể dùng lời nào để nói được, trên người chút mở cũng không có, bụng lại còn cơ bụng nữa, vóc dáng này, thật sự quá đẹp.
Một người phụ nữ có nhang sắc như một nữ thần, là đàn ông thì ai cũng sẽ thích!
"Cô ta có tốt đến đâu cũng là chuyện của cô ta, trong mắt của anh, em mới là đẹp nhất!" Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô vào trong lòng.
"Vợ ơi, em ghen rồi hả, có thể lâu lâu ghen một chút, nhưng không được khóc, nhìn thấy em khóc, anh thật sự rất đau lòng."
"Đau lòng? Anh thật sự sẽ đau lòng vì em sao?" Hiện tại Lăng Tử Yên không tin tưởng lời của anh nói rồi, người đàn ông này nói ra những lời ngon tiếng ngọt mặt không đỏ tim không loạn nhịp, nếu là trước đây đương nhiên khiến cô không chút nghi ngờ mà tin tưởng, nhưng hiện tại cô lại có chút không tin tưởng và lời ngon tiếng ngọt của anh rồi.
Bởi vì cô biết năm năm trước cô biết anh thích một người con gái, mà người con gái đó, không phải là cô.
"Đương nhiên rồi!" Kỳ Minh Viễn vô cùng khẳng định.
"Nhưng đêm này em dường như nghe thấy cô Lạc nói, anh thích một người con gái khác, anh thích cô ấy năm năm rồi, năm năm nay anh vẫn luôn ở nước ngoài tìm kiếm cô ấy!" Yên Lăng lấy hết dũng khí hỏi anh một vấn đề, sau khi hỏi xong, giống như một cô gái nhỏ làm sai chuyện gì đó, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Anh chính là đang tìm em đó!" Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, cảm thấy bộ dạng này của cô thật sự quá đáng yêu, đưa tay ra nâng cằm cô lên.
"Vợ ơi, năm năm nay, anh chính là đang tìm vợ đó!"
"Gạt người ta!" Lăng Tử Yên trong lòng ngọt ngào, tuy nhiên không dám tin vào lời anh nói, cô không