Ánh tà dương ngoài cửa sổ vẫn tĩnh mịch như vậy, làn gió khẽ thổi qua vườn hoa khiến những đóa hoa hồng cũng khẽ đung đưa lay động theo.
Vào lúc này đây, trong đầu của Lăng Tử Yên chỉ hiện ra hình ảnh của những tấm hình mà cô vừa nhìn thấy lúc nãy.
Trong tấm hình đó là Kỳ Minh Viễn đang hôn Lạc Thanh Nhã ở ngay trước cửa biệt thự của cô ta.
Còn Lạc Thanh Nhã lại đang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, cô ta đang mở to đôi mắt xinh đẹp và cười tươi như hoa nhìn Kỳ Minh Viễn...
Tấm hình đó mới được đăng lên trên Facebook chứ không phải là được đăng trên Zalo.
Zalo cũng chỉ lấy hình từ Facebook về đăng lại mà thôi.
Trong chớp mắt cô yên lặng không biết nên làm gì, cô cứ ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha như thế rất lâu mặc kệ thời gian trôi qua cô cũng không để ý.
Đến ngay cả khi mặt trời đã lặn xuống núi rồi và bóng đêm đã buông xuống mà Lăng Tử Yên cũng không biết.
Những hình ảnh kia cứ quay cuồng trong đầu cô không dứt và ngoài chuyện đó ra thì cô không nghĩ được chuyện gì khác nữa.
Cô cứ ngồi ngơ ngẩn ra như vậy, ngay cả điện thoại kêu lên inh ỏi mà cô cũng không hề nghe thấy.
Cùng lúc đó cách Hương Lan Uyển không xa thì Kỳ Minh Viễn đang sốt ruột đợi chờ ngay tại cửa phòng cấp cứu của bệnh viện chuyên dành cho những gia đình giàu có là bệnh viện quý tộc Hoàn Mỹ.
Cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi phòng cấp cứu, Kỳ Minh Viễn thấy vậy vội bước tới.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, may mà trước đó bệnh nhân đã được sơ cứu kịp thời nên bây giờ đã an toàn không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.
Người nhà có thể yên tâm được rồi.” Bác sĩ thấy chỉ có mình Kỳ Minh Viễn đang đứng chờ ở ngoài nên cứ nghĩ anh là người nhà của Lạc Thanh Nhã nên thông báo tình hình của bệnh nhân cho anh biết.
“Cám ơn bác sĩ.” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới hoàn toàn yên tâm.
Lát sau y tá đẩy Lạc Thanh Nhã từ trong phòng cấp cứu đi ra, đưa cô ta đến phòng VIP để chăm sóc thì Kỳ Minh Viễn mới để ý là trời đã tối, vậy chắc là cô gái kia cũng đã tỉnh dậy rồi chăng?
Nếu cô tỉnh lại không thấy anh đâu thì cô có sốt ruột không đây?
Nếu xét theo biểu hiện của cô trong mấy ngày nay có vẻ như không muốn xa anh chút nào thì chắc chắn sẽ sốt ruột rồi.
Nghĩ vậy nên Kỳ Minh Viễn khẽ mỉm cười, theo thói quen anh thò tay vào túi quần tìm điện thoại để gọi điện cho Lăng Tử Yên, lúc này Kỳ Minh Viễn mới phát hiện ra là anh cũng quên không đem theo điện thoại luôn rồi.
Anh liếc nhìn Lạc Thanh Nhã đang nằm trên giường bệnh, thấy cô ta đã qua cơn nguy kịch nên Kỳ Minh Viễn nói với y tá phụ trách chăm sóc bệnh nhân ở trong đó: “Tôi có việc cần phải đi trước, mong cô hãy chăm sóc cho cô ta thật tốt.”
“Anh yên tâm đi, đây chính là công việc của chúng tôi.
Anh cứ đi giải quyết chuyện của anh đi.” Người y tá mỉm cười trả lời lại Kỳ Minh Viễn, thái độ của cô ta lịch sự như là thái độ của một tiếp viên hàng không với hành khách trên chuyến bay vậy.
Kỳ Minh Viễn gật đầu, anh biết đây chính là bệnh viện dành cho những người giàu có, mà phòng VIP lại còn có hai người y tá thay phiên nhau túc trực nên anh cũng yên tâm lái xe về nhà.
Có điều khi Kỳ Minh Viễn lái xe về tới Hương Lan Uyển thì anh lại thấy hơi lạ vì căn nhà của anh vẫn tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ bóng đèn đường phát ra mà thôi.
Sau khi Kỳ Minh Viễn lái xe vào trong ga ra thì anh ngước nhìn vào cửa sổ của căn phòng ngủ và ngạc nhiên vì vẫn thấy bên trong cũng hoàn toàn tối thui.
Kỳ Minh Viễn nghĩ có lẽ cô bé này vẫn còn đang ngủ chưa dậy thì phải, chắc là đêm qua anh đã khiến cô quá mệt rồi.
Không thể để cô cứ ngủ mãi như thế được, từ sáng đến giờ cô cũng mới chỉ ăn có một chén cơm vào bữa trưa thôi.
Mặc kệ cô buồn ngủ như thế nào đi nữa thì Kỳ Minh Viễn cũng quyết gọi cô dậy để dẫn cô đi ăn tối mới được.
Kỳ Minh Viễn đi vào nhà, anh bật đèn của lầu một rồi lên lầu hai.
Anh mở cửa phòng ngủ ra nhưng chưa vội bật đèn sáng lên mà chỉ bật cái đèn ngủ có ánh sáng mờ mờ, vì anh sợ cô ngủ lâu quá thì khi nhìn thấy ánh sáng mạnh sẽ không kịp thích ứng.
Khi đèn sáng thì Kỳ Minh Viễn nhìn vào trên giường lại không thấy Lăng Tử Yên đâu mà chỉ thấy đống chăn lộn xộn ở trên giường.
Kỳ Minh Viễn lo lắng mở đèn sáng lên thì lập tức nhìn thấy Lăng Tử Yên đang ngồi như ngây dại trên ghế sô pha.
“Bà xã à.” Kỳ Minh Viễn nhíu mày bước qua với cô, đã xảy ra chuyện gì mà cô bé này vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích vậy nhỉ? Ngay cả anh đã về nhà mà cô cũng không hề phát hiện ra.
Lăng Tử Yên giống như không hề nghe thấy Kỳ Minh Viễn gọi cô, lúc này trong đầu của cô chỉ toàn hiện lên hình ảnh kia mà thôi.
“Bà xã.” Kỳ Minh Viễn nhìn thấy sắc mặt của Lăng Tử Yên nhợt nhạt,