Mười giờ tối, sau khi hai người tắm xong, bèn cùng nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Khi Kỳ Minh Viễn nhào qua ôm Lăng Tử Yên, cô gái còn khá sợ hãi, chọc cho Kỳ Minh Viễn bật cười: “Em sợ gì, anh có ăn em đâu!”
“Không phải tối hôm qua anh đã ăn rồi à?” Lăng Tử Yên bĩu môi: “Ăn xong còn không trả tiền.”
“Ngoan nào, đêm nay anh sẽ không ăn em.” Kỳ Minh Viễn nói một câu khiến cô hết sợ: “Ngày mai em còn phải lên lớp, ngoan ngoãn ngủ đi nào.” Anh cũng chẳng muốn ngày mai cô lại dậy trễ, đến lúc đó chắc chắn cô bé này sẽ càu nhàu anh mãi.
Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng yên tâm, hoàn toàn thả lỏng.
Không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều hay không, bây giờ cô rất là tỉnh táo, làm sao cũng chẳng ngủ được, nhắm mắt không bao lâu thì lại mở mắt ra, đối diện với cặp mắt lúng liếng của Kỳ Minh Viễn trong căn phòng hơi tối.
“Anh cũng không ngủ được à?” Như thể đã phát hiện chuyện mới lạ gì đó, cô mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong nhìn thẳng vào anh.
“Có phải là do ban ngày ngủ nhiều hay không?” Kỳ Minh Viễn biết rõ, lại ôm cô gần mình hơn chút nữa.
“Đúng vậy.” Lăng Tử Yên tiện thể chui sát vào lồng ngực anh: “Kỳ Minh Viễn, chúng ta nói chuyện đi.”
“Anh cũng đang có chuyện muốn nói với em.” Bấy giờ, Kỳ Minh Viễn mới nhớ đến quyết định lúc ban trưa của mình, anh lên tiếng nói với cô: “Sau này em đừng đối xử với Lạc Thanh Nhã như vậy nữa, được không?”
Lăng Tử Yên nghe anh nói như vậy, cô vô thức nhíu mày rồi lập tức thôi không nhíu nữa, chỉ mỉm cười, trên mặt viết rõ vẻ không vui.
“Tử Yên.” Kỳ Minh Viễn thấy cô không vui, anh bèn nâng khuôn mặt nhỏ của cô, lòng anh vô cùng hoang mang: “Tại sao em phải đối xử với Lạc Thanh Nhã như vậy?”
Vì sao à? Không phải vì cô ta thích anh, cố ý đâm chọc em, cố ý khiêu khích em ư?
Nhưng Lăng Tử Yên cũng chẳng thể nói những điều này cho Kỳ Minh Viễn nghe, dù gì thì anh cũng không tin.
Anh quen Lạc Thanh Nhã sớm hơn cô, anh thích cô, cưng cô, nuông chiều cô, nhưng cô vẫn không thể khiến vị trí của Lạc Thanh Nhã trong lòng anh lung lay được!
Đêm qua, từ khi cô nhìn thấy Lạc Thanh Nhã, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ của Lạc Thanh Nhã đều có ý khiêu khích cô.
Từ đầu cô còn mờ mịt không rõ, còn ngây thơ đồng cảm với cô ta, cho đến khi Lạc Thanh Nhã uống rượu rồi kêu tên Kỳ Minh Viễn, thậm chí còn không biết cô ở đây, mơ màng đuổi theo Kỳ Minh Viễn để tỏ tình.
Sau đó cô ta còn nói gì? Những lời sau khi uống rượu xong là nói mớ mà thôi, cô ta tưởng mình đang phát sốt à!
Làm sao Lăng Tử Yên không biết sau khi uống rượu xong sẽ nói lời thật lòng, phát sốt mới nói mớ được à? Vì thế cô tin vào trực giác của mình, Lạc Thanh Nhã thích Kỳ Minh Viễn nên mới cố ý nhắm vào cô, như vào giờ cơm trưa hôm nay, cô ta nấu một bàn các món cá ở nhà.
Tối hôm qua Kỳ Minh Viễn đã nói chuyện rõ ràng với Lạc Thanh Nhã rằng cô không thích ăn cá, không chịu nổi mùi cá, trưa hôm nay cô ta còn cố ý nấu các món cá đầy cả bàn rồi mời Kỳ Minh Viễn và cô ăn cơm trưa chung, Lăng Tử Yên không tức giận mới là lạ!
Huống hồ giữa trưa hôm nay, cô có làm gì ảnh hưởng đến Lạc Thanh Nhã đâu? Cùng lắm là thể hiện tình cảm với bạn trai nhà mình trước mặt cô ta mà thôi.
Dĩ nhiên là Lăng Tử Yên thừa nhận rằng cô cố ý thể hiện những cử chỉ đó, đánh Lạc Thanh Nhã một đòn nặng nề.
Nhưng vấn đề là Kỳ Minh Viễn không biết Lạc Thanh Nhã thích anh, trong mắt Kỳ Minh Viễn, cô cố ý thể hiện tình cảm như thế không hề ảnh hưởng đến cái gì cả, đêm nay anh còn bảo cô đừng đối xử với Lạc Thanh Nhã như vậy?
Anh bênh vực Lạc Thanh Nhã.
Lăng Tử Yên buồn bực, cực kỳ buồn bực, cũng không muốn dựa vào ngực của Kỳ Minh Viễn nữa, cô bèn buông bàn tay đang ôm eo anh ra, giả vờ xoay người quay lưng lại với anh.
Làm sao mà Kỳ Minh Viễn chịu được, anh ôm vai cô lại: “Tử Yên!”
Cô đang giận dỗi, Kỳ Minh Viễn hết cách rồi, chỉ đành ngăn cản cô quay lưng về phía mình.
Chỉ có vợ chồng không hòa thuận với nhau mới ngủ quay lưng lại!
Anh không muốn chiến tranh lạnh với cô, cũng không muốn cãi nhau với cô, cho nên anh bèn ôm vai cô lại, trong giọng nói dịu dàng hàm chứa chút ý bất đắc dĩ: “Ngoan nào, em đừng quậy!”
“Kỳ Minh Viễn, em đã