Lạc Thanh Nhã nghe ra được giọng nói này không phải của Kỳ Minh Viễn, ban đầu cô ta khá thất vọng, nhưng sau khi nghe thấy đối phương nói xong, trong nháy mắt cô ta lại cảm thấy vừa tức giận vừa hoang mang.
Chỉ trong một đêm, Kỳ Minh Viễn lại có thể tìm ra tên phóng viên này?
Vậy thì không lẽ nào anh ấy cũng có thể tìm ra kẻ đầu têu là mình một cách nhanh chóng?
Lạc Thanh Nhã sợ hãi, càng luống cuống hơn.
Bởi vì chuyện hôm qua cô ta làm bánh ngọt là giả, còn việc muốn mua cái lò nướng mới là thật, bởi vì chỉ có làm như vậy mới có thể để người giao hàng mang tới, mới có thể để cho phóng viên kia trà trộn vào trong đám người giao hàng vào trong Hương Lan Uyển.
Sau khi chụp ảnh xong, phóng viên lại lặng lẽ len vào trong đám nhân viên dọn dẹp Hương Lan Uyển mà Kỳ Minh Viễn mời tới để rời đi.
Những thứ này đều được Lạc Thanh Nhã sắp xếp kĩ càng, về việc trúng độc khí, đó cũng chính là khổ nhục kế của cô ta, cô ta vốn dĩ đã có tiền sử về bệnh đau đầu và ho ra máu, cho nên sau khi lửa trên bếp ga bị nước sôi dập tắt, cô ta đã dùng dao gọt trái cây cắt vào tay mình, nhìn từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, chỉ trong chốc lát cô ta đã bất tỉnh.
Chuyện ngất xỉu cô ta cũng có thể giải thích là do mình bị choáng, trúng độc khí là do sau khi ngất đi vô tình để cho ga lọt ra ngoài, nhưng về chuyện của tên phóng viên cô ta nên giải thích với Kỳ Minh Viễn thế nào đây?
Nhân viên của Kỳ Minh Viễn-Ngạn Bắc, người luôn giúp đỡ anh xử lý các chuyện quan trọng, anh ta có thể dùng rất nhiều phương pháp khác nhau để ép bằng được phóng viên nói ra chân tướng.
Một khi tên phóng viên khai ra cô ta, Kỳ Minh Viễn sẽ còn tin tưởng vào cô ta sao?
Khi anh đến để chất vấn cô ta, cô ta phải đối phó lại thế nào đây?
Nếu như cô ta không thể ứng phó nổi, anh vẫn sẽ coi cô ta là bạn chứ?
Lần này Lạc Thanh Nhã đã thực sự hoảng loạn.
"Cô Lạc, cô Lạc, cô có nghe thấy không?" Đối phương đợi rất lâu mà không thấy Lạc Thanh Nhã trả lời, lo lắng không biết cô ta có đang để ý đến mình hay không, giọng nói phía đầu kia điện thoại rất lớn làm cho Lạc Thanh Nhã khôi phục lại tinh thần.
Cô ta suy tư trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: "Bây giờ anh hãy tìm một chiếc xe taxi rồi đi lên, bảo với tài xế là lái đi đâu cũng được, một giờ sau nhất định phải xuất hiện tại bệnh viện Hoàn Mỹ, sau khi nhìn thấy tôi, anh bảo với tài xế xuống đón tôi, trước mắt tạm thời tôi không thể giúp anh làm thủ tục đi nước ngoài, nhưng tôi có thể tìm cho anh một nơi an toàn!"
Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng Lạc Thanh Nhã biết cô ta không thể để cho Kỳ Minh Viễn tìm được tên phóng viên này, nếu không, quan hệ giữa cô ta và Kỳ Minh Viễn coi như xong.
Truyện Đông Phương
Cho nên cô ta quyết định lợi dụng xe taxi, đưa tên phóng viên đến nhà mình là Hương Lan Uyển, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Kỳ Minh Viễn chắc chắn sẽ không nghĩ rằng tên phóng viên đang trốn trong Hương Lan Uyển, chỉ cần phóng viên không ra khỏi nhà cô ta, chắc chắn anh sẽ không nghĩ là do cô ta làm, càng không biết được tên phóng viên đang bị cô ta giấu.
Đợi đến khi mọi việc ổn thỏa, cô ta sẽ sắp xếp cho tên phóng viên đến quốc gia mà thế lực của Kỳ Minh Viễn không thể uy hiếp được, đến lúc đó mọi chuyện cũng coi như đã được giải quyết.
"Cảm ơn cô Lạc!" Phóng viên nghe thấy Lạc Thanh Nhã đồng ý hỗ trợ thì vô cùng yên tâm.
Sau khi Lạc Thanh Nhã cúp điện thoại, khi nhìn sang điện thoại thấy hiển thị lên ảnh của Lăng Tử Yên, sự căm ghét trong lòng dành cho Lăng Tử Yên lại tăng thêm vạn lần.
Bỏ điện thoại di động vào trong túi quần bệnh nhân, Lạc Thanh Nhã xuống giường đi ra khỏi phòng bệnh, tìm được y tá trưởng, nghiêm túc nói với người kia: "Tôi muốn xuất viện!"
"Cô Lạc, tối hôm qua cô nghỉ ngơi không tốt sao?" Y tá trưởng ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong mắt Lạc Thanh Nhã hiện lên một tầng màu xanh, cũng nhận thấy cô ta ngủ không ngon, nhíu mày lấy ra hồ sơ báo cáo bệnh lý của Lạc Thanh Nhã: "Cô Lạc, dựa theo lời dặn của bác sĩ điều trị chính cho cô, bây giờ cô vẫn chưa thể xuất viện, nhanh nhất phải chờ đến năm giờ chiều hôm nay, có điều cô nghỉ ngơi không được tốt nên! "
"Đừng nói nhiều nữa, tôi muốn xuất viện, tôi còn có việc rất quan trọng!" Bây giờ Lạc Thanh Nhã đang rất vội vã, căn bản không còn thời gian nữa cũng không có tâm trạng nghe y tá trưởng nói nhiều!
"Nếu như cô Lạc nhất quyết muốn xuất viện, vậy thì chỉ cần ký vào văn bản tự chịu trách nhiệm!" Y tá trưởng thấy thái độ của Lạc Thanh Nhã rất mạnh mẽ cứng rắn, cũng sẽ không miễn cưỡng mà đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, vì thế cô ta đưa hợp đồng