Lăng Tử Yên bật cười, cô hơi ngại ngùng nhìn ngó xung quanh rồi mới bước về phía anh.
Cô chưa kịp đặt chân vào thang máy đã bị anh kéo vào.
“A...” Lăng Tử Yên cứ tưởng mình bị ngã đến nơi nhưng lập tức có cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, cái gọi là cảm giác an toàn chính là như thế này.
Ngay sau đó anh dùng tay còn lại nhấn một con số trên bảng điều khiển trong thang máy.
“Bà xã!” Đúng lúc cửa thang máy khép lại, Kỳ Minh Viễn nâng cằm cô lên hôn chụt chụt vào đôi môi mà anh luôn nhớ nhung.
Sau đó khom người ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: “Em nhớ anh không nào?”
Rõ ràng mới xa nhau một buổi sáng mà anh lại cảm thấy giống như đã xa cô rất lâu, anh rất rất nhớ cô.
Cuộc họp sáng nay xảy ra một vài vấn đề nhỏ nhưng lại khiến anh hết sức phiền não, chỉ muốn chửi người!
“Ừm, nhớ chứ!” Lăng Tử Yên thành thật trả lời, hôm nay cô lên lớp mà cứ nhớ đến anh.
Cô vòng tay qua eo Kỳ Minh Viễn rồi nói: “Hóa ra trong sách nói một ngày không gặp tựa ba thu là có thật!”
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, Kỳ Minh Viễn mỉm cười, họ đã lên đến tầng trệt.
Lúc này anh mới buông cô ra, nắm lấy bàn tay cô đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết.
Anh nhẹ nhàng hỏi han cô, giọng nói chất chứa sự đau lòng: “Em đói chưa?”
“Em, có hơi đói rồi.”
“Vậy anh đưa em đi ăn nhé!” Nói rồi Kỳ Minh Viễn lại kéo cô vào thang máy.
“Tổng giám đốc Kỷ!” Hai người vừa ra khỏi thang máy liền có người chào hỏi.
“Đây là bà xã của tôi!” Kỳ Minh Viễn gật đầu với người kia rồi giới thiệu Lăng Tử Yên.
“Chào cô!” Người kia lịch sự chào hỏi.
“Chào anh!” Lăng Tử Yên mỉm cười, lịch sự đáp lại.
Sáng nay khi Kỳ Minh Viễn nói muốn cô đến công ty gặp anh thì cô đã nghĩ sẽ có trường hợp này, vậy nên cô đã chuẩn bị đối đáp ổn thỏa.
Nhưng mọi người trong công ty cũng không săm soi gì cô, ánh mắt của tất cả nhân viên trong công ty nhìn cô đều giống như đồng nghiệp nhìn nhau.
Tố chất này của nhân viên thường chỉ có trong các công ty lớn.
“Em muốn ăn món gì cứ thoải mái chọn nhé, anh bưng khay cho.” Kỳ Minh Viễn nói trong lúc hai người đang rửa tay.
Rửa tay xong anh dẫn cô đi về khu nhà ăn, anh lấy một cái khay, xếp sáu cái đĩa nhỏ gọn gàng lên khay rồi đợi cô chọn món.
Nhà ăn ở đây kiểu buffet nên tất nhiên ai muốn ăn gì tự lấy, Lăng Tử Yên mỉm cười vui vẻ lấy cái kẹp thức ăn rồi chọn vài món mình thích cùng với vài món anh thích.
Xong xuôi, hai người chọn chỗ ngồi xuống.
“Ngày thường anh đều ăn cơm ở đây à?” Lăng Tử Yên tò mò hỏi, cô vừa nói vừa lấy đũa đã tiệt trùng ở trong túi ra.
“Lúc còn ở trong nước, có người đưa cơm lên phòng cho anh.” Kỳ Minh Viễn vừa từ tốn ăn vừa trả lời.
Lăng Tử Yên nhìn nhân viên trong nhà ăn, mọi người đều tự lấy đồ ăn, không ai phải trả tiền.
“Phúc lợi của công ty anh tốt thật đó!”
“Đây là yêu cầu của mẹ anh.
Mẹ anh nói, phải ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ mới có sức làm việc.
Bởi vậy công ty anh có chỗ ăn chỗ ở miễn phí.
Chỉ cần có thẻ công tác là được ăn miễn phí tại bất kì nhà hàng nào của Quốc Tế Hải An.”
“Tốt quá!” Lăng Tử Yên khẽ thốt lên, cô rất bội phục sự hào phóng của mẹ chồng, không bất ngờ khi công ty lại phát triển như vậy.
Chỉ có sẵn sàng bỏ tiền ra đầu tư thì mới có thể thu về lợi nhuận, Lăng Tử Yên rất hiều điều này.
Muốn giữ chân nhân tài thì nhất định phải cho họ an tâm.
Lăng Tử Yên rất khâm phục những ai làm được điều này,
Thế nên, tuy mẹ chồng cô không yêu quý cô nhưng cô lại rất kính nể bà ấy.
Là một doanh nhân, một người sếp, bà ấy hoàn toàn xứng đáng có được sự kính nể của tất cả nhân viên.
Hai người đang ăn thì Hàn Thiệu Huy một tay nghe điện thoại một tay cầm khay thức ăn đi tới từ đằng xa.
Anh ta nghe xong điện thoại định gắp thức ăn thì nhìn thấy Kỳ Minh Viễn đang ngồi cùng bàn với Lăng Tử Yên, Hàn Thiệu Huy đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỳ Minh Viễn.
Kỳ Minh Viễn biết anh ta có chuyện quan trọng cần báo với anh nhưng lại không thể để Lăng Tử Yên biết được, thế nên anh bỏ đũa xuống nói với Lăng Tử Yên: “Em này, anh đi lấy thêm chút thức ăn nhé!”
“Ừm!” Lăng Tử Yên ngồi quay lưng về phía Hàn Thiệu Huy nên cô không hề biết có chuyện gì, Kỳ Minh Viễn đứng lên đi qua chỗ Hàn Thiệu Huy.
“Lương Đức Cường chết rồi!” Hàn Thiệu Huy đợi Kỳ Minh Viễn đến gần mới nhỏ giọng nói cho anh nghe, xung quanh cũng không có nhiều người nên không ai biết hai người đang nói gì.
“Chết rồi ư?” Kỳ Minh Viễn nhíu mày, sự việc tối qua trên Facebook nhất định là có người cố tình làm ra.
Mục đích rất đơn giản, chính là muốn kích thích Lăng Tử Yên, khiến cô phiền não.
Tuy đối phương đổi địa chỉ IP sang nước ngoài để đăng lên Facebook