"A, đúng rồi!" Lăng Tử Yên ăn kem Kỳ Minh Viễn đút, nhớ tới chuyện Hứa Minh Ưu nói với cô trên xe: "Minh Ưu bảo ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông cô ấy, cô ấy bảo em thông báo cho anh, ông cụ Hứa nói đêm mai anh phải đến đó! Còn bảo em cũng phải đến nữa!"
"Anh Kỳ, năm nay anh cũng phải đi!" Hàn Thiệu Huy ở một bên nghe thấy Lăng Tử Yên nói như vậy thì lập tức nhớ tới chuyện này: "Mấy năm trước anh không ở trong nước, cho nên chúng ta đều không đi, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi, hiện tại anh đã trở về thì nhất định phải dẫn vợ đến!"
"Được!" Kỳ Minh Viễn cũng nhớ tới trước khi đi đúng là có chuyện như vậy.
"Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Hứa, tôi cũng trốn không thoát!" Lạc Thanh Nhã ra vẻ bất đắc dĩ: "Khi còn bé ông cụ Hứa cũng chăm sóc tôi không ít.
"
"Vậy anh đi với em!" Hàn Thiệu Huy nói.
"Tốt lắm!" Lạc Thanh Nhã cũng lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng: "Em phải ăn mặc thật đẹp mới được.
"
"Đương nhiên là không thành vấn đề!" Hàn Thiệu Huy gật đầu, cười rất cưng chiều.
ngôn tình tổng tài
Lăng Tử Yên ở một bên không nói nhiều, Lạc Thanh Nhã có thể ở bên Hàn Thiệu Huy thật tốt, cô cũng yên tâm.
Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn kem ly, sau khi ăn xong, cùng nhau đi thang máy của Kỳ Minh Viễn đến tầng cao nhất, Hàn Thiệu Huy và Lạc Thanh Nhã trở về phòng làm việc của mình, Lăng Tử Yên đi theo Kỳ Minh Viễn vào văn phòng của anh.
Cạch một tiếng, lần này Lăng Tử Yên có thể nghe thấy âm thanh Kỳ Minh Viễn khóa trái khóa cửa rất rõ ràng.
"Anh…" Cô đang định quay người muốn hỏi anh tại sao lại khóa trái khóa cửa thì đã bị anh ôm vào trong ngực, đồng thời bị anh nâng cằm lên.
Nụ hôn của anh áp đảo rơi xuống, cuồng nhiệt mút lấy môi của cô, linh hoạt cạy mở hàm răng, mãnh liệt xông vào, ôm lấy cô không buông…
Xa nhau một buổi sáng, Lăng Tử Yên cũng rất nhớ anh, liền kiễng chân lên cho phù hợp với chiều cao của anh, cánh tay trắng nõn tinh tế ôm lấy gáy của anh.
Cô phối hợp khiến Kỳ Minh Viễn