"Nay đã là ngày thứ mười, ngày thứ mười rồi!"
Cửa phòng làm việc bị nàng đóng lại. Hứa Thiên Mạc nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ vào điện thoại di động và mặc kệ người bên kia có bị nàng dọa chết hay không. Nàng ở nhà Thi Dao Vũ đã được mười ngày rồi, đối với tình huống như vậy, Hứa Thiên Mạc thực sự đã đi đến giới hạn của mình.
"Người ta cũng không có cách nào a, hơn nữa người ta cũng đã đem giường tặng cho chị, chị còn muốn như thế nào nữa?" - Trong giọng nói của Thi Dao Vũ cũng lộ ra sự bất đắc dĩ một cách sâu sắc.
"Nhưng mà chị không muốn ở nhà em!" - Hứa Thiên Mạc nằm ở trên bàn mà uể oải nói, nội tâm của nàng thực ra không chỉ đơn thuần như vậy. Ý nghĩa sâu xa thực sự chính là aii daaa, chị đây không muốn nhìn thấy mẹ của em.
"Trời đất, chị đúng là tên phản đồ mà. Người nào lần trước nói với mẹ của em rằng bản thân không có ý kiến, bây giờ chị nói như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?" - Thi Dao Vũ bĩu môi - "Được rồi, trở về thì tiếp tục thương lượng, bên em còn có việc, cúp máy."
"Được." - Hứa Thiên Mạc cúp điện thoại di động rồi đặt lên trên bàn, trán thì tựa lên mặt bàn, trong lòng đang thiên biến vạn hóa các loại kế sách "làm sao để thoát khỏi bàn tay của mẹ chồng".
"Hứa quản lý." - Lý Cách gõ gõ cửa phòng làm việc, sau đó mở cửa nghiêng nửa người đi vào.
Hứa Thiên Mạc ngồi thẳng trở lại, "Vào đi."
"Đây là Trương quản lý bảo em đưa đến cho chị." - Lý Cách đem bản báo cáo cặt lên bàn, sau đó hỏi - "Hứa quản lý, xem sắc mặt của chị hồng hào như vậy, tân hôn nhất định rất tốt phải không?"
Hứa Thiên Mạc theo bản năng dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình, con mắt nào của cô thấy tôi có một sắc mặt hồng hào chứ?
Nàng phiền muộn thở dài một hơi, "Cũng không tệ lắm."
"Vậy chị truyền thụ cho em một chút kinh nghiệm đi." - Lý Cách rời chỗ ngồi trước bàn làm việc của nàng, hai tay đặt lên trên mặt bàn, đôi mắt mở to mong chờ "được truyền chân kinh".
Hứa Thiên Mạc hạ mắt, trầm trọng mà nói, "Nhìn thấy em thành tâm như vậy, chị đây sẽ cảnh báo cho em một chút."
Ánh mắt của Lý Cách chăm chú nhìn Hứa Thiên Mạc, hai lỗ tai dựng đứng như lên như tai thỏ.
"Tuyệt đối không nên cùng mẹ chồng tương lai của em ở chung với nhau!" - Nàng nói xong còn ý tứ sâu xa vỗ vỗ vai của Lý Cách. Lý Cách nghe xong sự truyền giáo của "thánh đức Thiên Mạc" thì liền trở nên căng thẳng, nàng nghiêm túc gật đầu một cái.
Ai u, trẻ nhỏ thật là dễ dạy.
Hứa Thiên Mạc thỏa mãn cười cợt, "Không còn chuyện gì nữa thì em quay trở về làm việc đi."
"Vâng, Hứa quản lý."
Đợi cho Lý Cách rời phòng làm việc xong thì Hứa Thiên Mạc lại chán chường gục mặt xuống bàn, bổn cung không muốn ở chung với mẹ chồng đâu mà, thực sự là không muốn mà.
Sau khi tan tầm, Hứa Thiên Mạc trực tiếp đi đến quán bar ở trung tâm thành phố tên là SAT. Thi Dao Vũ ngồi ở trong góc, bóng tối bao phủ chung quanh cậu, tạo cho người khác cảm giác yếu ớt. Hứa Thiên Mạc vừa đi vào liền nhìn thấy cậu như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt nàng có thể hình dung được vừa nãy Thi Dao Vũ đã khóc.
"Làm sao vậy?" - Hứa Thiên Mạc ngồi ở bên cạnh Thi Dao Vũ, nhẹ nhàng hỏi - "Đừng nói là vì chuyện chị cướp cái giường của em nha?"
Thi Dao Vũ liếc xéo Hứa Thiên Mạc, "Người ta đâu có dễ giận như vậy."
"Đúng rồi, Vũ Vũ nói sao thì chính là như vậy, không có thì tuyệt đối là không có." - Hứa Thiên Mạc gật đầu như trống bỏi.
Thi Dao Vũ thu ánh mắt liếc xéo của mình trở về. Cậu lúc này trông giống như Lâm muội muội* lúc đang yêu, con mắt bắt đầu ửng hồng.
"Người đang khóc thì lúc nào cũng biến thành thỏ nhỏ." - Hứa Thiên Mạc tùy ý cầm chai bia đã mở ở trên bàn, rót cho mình một ly.
Thi Dao Vũ nghe được Hứa Thiên Mạc nói, cố gắng giữ nước mắt không cho nó rớt xuống, nhưng cậu vẫn không có lên tiếng đáp trả.
"Uống một ly bia của em, không sao chứ?" - Hứa Thiên Mạc nhấc cái ly trong tay, lắc lắc nó ra hiệu một chút.
"Ở đây ai cũng biết chị là bà chủ, nên muốn làm gì thì tùy chị." - Thi Dao Vũ nói một câu khiến Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu kinh ngạc - "Đều biết sao?" - Nàng hỏi.
Thi Dao Vũ gật đầu xác nhận.
"Thi Dao Vũ, chị cảm thấy chúng ta đã làm lớn chuyện rồi. Hiện tại người nào cũng biết chúng ta đã kết hôn, em nói đi, sau này phải làm sao bây giờ?"
Hứa Thiên Mạc chờ Thi Dao Vũ đáp lời, chờ đến nửa ngày cũng không thấy cậu phản ứng, "Em đến cùng là làm sao vậy, không cần ở đây giả bộ u buồn có được không?"
"Em không có giả bộ, vừa nãy hắn đã tới." - Thi Dao Vũ dừng nửa ngày thì mới nói ra được một câu như vậy.
"Hắn đến tìm em?"
"Không phải, hắn đến chơi thôi, mang theo một tên con trai ngoan ngoãn nghe lời khác ở bên người."
"Con trai?" - Hứa Thiên Mạc tiếp lời hỏi.
"Ân." - Thi Dao Vũ gật gật đầu.
"Hắn biết rõ