"Này, tại sao cậu lại đến muộn như thế? – Hứa Thiên Mạc mới đến liền bị Tôn Tâm Lam kéo qua.
"Có chút kẹt xe." – Hứa Thiên Mạc bị bạn mình lôi kéo, nàng giải thích lý do mình đến trễ.
"Không nói nhiều, trước tiên phạt ba ly!"
Hứa Thiên Mạc không có chối từ, nàng tiếp nhận rượu từ tay Tôn Tâm Lam.
"Thiên Mạc, cậu đến rồi." – Tống Lạc Quân vừa mới hát xong một bài, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc đến thì liền trực tiếp chào hỏi.
"Đúng rồi, Dao Vũ đâu?" – Tôn Tâm Lam nhìn ngó trước sau, đều không thấy một bóng người nào đi cùng Hứa Thiên Mạc.
"Em ấy tối nay có việc, đã đi sang tỉnh khác rồi." – Nàng trả lời xong thì cầm lấy ly rượu, bắt đầu đi mời từng rượu từng người trong phòng để chào hỏi. Phần lớn người ở đây Hứa Thiên Mạc đều đã từng gặp qua, chỉ có số ít vài người là nàng chưa từng thấy.
"Ôi chao, mình nói với cậu cái này. Người kia..." – Tôn Tâm Lam kéo lấy Hứa Thiên Mạc – "Chính là người ngồi trong góc ấy." – Tôn Tâm Lam nhắc nhở nàng nên nhìn về phía góc bên kia. Bởi vì tia sáng lờ mờ, cho nên Hứa Thiên Mạc chỉ nhìn rõ được người ngồi trong góc kia là một người nữ.
"Thì sao?" – Hứa Thiên Mạc ngờ vực nhìn Tôn Tâm Lam. Nàng biết tính cách của Tôn Tâm Lam, người phụ nữ này yêu thích sự ầm ĩ, phỏng chừng lại tìm đến "vài cái khổ" cho nàng.
"Cô bé kia ngoại hình như làn nước trong veo, nhìn vô cùng thanh thuần, là em gái của bạn Tiểu Quân đấy. Mình đặc biệt gọi con bé đến để giới thiệu cho cậu, như thế nào, tụi mình rất giống bạn chí cốt đúng không?" – Tôn Tâm Lam vỗ vỗ vai Hứa Thiên Mạc, cười nói.
"Cậu điên rồi, cậu chẳng lẽ không biết mình đã kết hôn sao?" – Hứa Thiên Mạc liếc mắt nhìn Tôn Tâm Lam.
"Cậu thật sự xem tụi mình là kẻ ngu si a. Nếu cậu thật sự muốn ở cùng với Dao Vũ, này tài sản của mình tất cả đều giao hết cho cậu."
Tôn Tâm Lam nói như đinh đóng cột, khiến cho Hứa Thiên Mạc không nói thêm được gì. Nàng biết chuyện của nàng và Thi Dao Vũ đến cuối cùng cũng sẽ chẳng giấu được bao lâu trước đám hồ ly nhiều chuyện này. Hứa Thiên Mạc muốn tìm một chỗ ít người trong phòng mà ngồi xuống, nhưng vẫn bị Tôn Tâm Lam cùng Tống Lạc Quân đẩy vào bên trong góc kia.
"Chào em." – Hứa Thiên Mạc lúng túng ngồi bên cạnh cô gái mà chào hỏi.
"Xin chào, em tên là Trần Nghệ."
"Chị tên Hứa Thiên Mạc." – Nhìn Trần Nghệ vui tươi đáp, Hứa Thiên Mạc cũng chỉ biết trả lễ bằng cách nói lại tên của mình.
"Chị là sinh viên à?" – Trần Nghệ hỏi.
"Không, không phải, chị đã đi làm được mấy năm rồi."
Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc nói chuyện rất thuận lợi với Trần Nghệ, Tôn Tâm Lam liền bật lên ngón cái mà hướng chúng đến Tống Lạc Quân.
"Trần Nghệ nói ký túc xá của em ấy sẽ đóng cửa vào lúc mười một giờ. Mình đưa em ấy về đây." – Hứa Thiên Mạc ở bên tai Tôn Tâm Lan lớn tiếng nói, tuy rằng Hứa Thiên Mạc nói rất lớn, nhưng âm thanh từ dàn nhạc đã bao trùm, biến giọng nói của nàng thành thì thầm bên tai Tôn Tâm Lan, cũng may Tôn Tâm Lan thính lực khá tốt.
Tôn Tâm Lan nháy mắt nhìn Hứa Thiên Mạc, cười cao thâm khó dò, vô vỗ vai của nàng rồi nói, "Đi đi."
Hứa Thiên Mạc biết Tôn Tâm Lan hiểu lầm rồi. Nàng đưa Trần Nghệ về, chỉ đơn giản là muốn có cái cớ để rời đi mà thôi. Nếu như bản thân nói thẳng là phải đi về, thì chắc chắn nàng sẽ bị lôi kéo không tha.
Buổi tối, Hứa Thiên Mạc không có uống quá nhiều rượu. Mọi người nhìn thấy nàng cùng Trần Nghệ trao đổi qua lại rất vui vẻ, cho nên cũng không ai đi quấy rối các nàng, ngoại trừ lần đầu tiên khi Hứa Thiên Mạc nâng ly mời rượu mọi người, thì sau đó không ai tìm đến mời nàng uống rượu nữa.
Hứa Thiên Mạc đưa Trần Nghệ quay trở về trường xong, thì bản thân nàng tự lái xe về nhà.
Tối nay Thi Dao Vũ không trở về, Nghiêm Như Tuyết thì đang tham gia buổi đấu giá.
Hứa Thiên Mạc móc chìa khóa mở cửa, thì phát hiện đèn trong phòng khách đã được bật sáng. Nàng rón rén đi từng bước thật chậm vào, nhìn thấy mẹ chồng lắm tiền đang nằm trên ghế salông.
Hứa Thiên Mạc đi vào, nhìn Nghiêm Như Tuyết sắc mặt ửng hồng, cả người đỏ lựng lên, dáng vẻ vô lực nằm ngủ mê man trên ghế. Hứa Thiên Mạc dò tay đặt ở trên trán nàng, phát hiện nhiệt độ rất nóng, đây hẳn là bị sốt rồi.
Nàng chạy một vòng trong nhà tìm chỗ cất thuốc, nhưng vẫn tìm không ra thuốc hạ sốt. Vậy nên nàng nhanh chóng quay ngược trở ra bên ngoài, chạy xuống dưới lầu đi tìm hiệu thuốc.
Tuy rằng nơi này khá rộng, nhưng dưới lầu không xa nếu như chịu khó đi một đoạn thì sẽ tìm được một hiệu thuốc. Hứa Thiên Mạc đã tìm thấy một hiệu thuốc hoạt động 24/24h. Nàng mua thuốc hạ sốt cùng với nhiệt kế, mua xong rồi thì vội vàng quay trở lại.
Hứa Thiên Mạc nhanh chóng đi vào, sau đó lấy chăn từ phòng ngủ, chạy ra đắp lên người cho mẹ chồng lắm tiền, lại rót một ly nước ấm đặt ở trên khay trà. Nàng ngồi xổm bên cạnh Nghiêm Như Tuyết, lắc lắc thân người nàng, nhưng là mẹ chồng lắm tiền vẫn không có phản ứng. Nàng vẫn ngủ mê man.
Phải làm sao bây giờ, Hứa Thiên Mạc nhìn thuốc trong tay, lại nhìn Nghiêm Như Tuyết nằm thở hổn hển trên ghế salông. Nàng cắn răng một cái, bưng lên ly nước hớp một chút, sau đó chuẩn bị đem thuốc đẩy vào miệng Nghiêm Như Tuyết thì mới phát hiện bản thân đã không cẩn thận uống hết nước ngậm trong miệng.
Hết cách rồi, Hứa Thiên Mạc lại một lần nước hớp một ngụm nước, sau đó đẩy thuốc vào trong miệng của Nghiêm Như Tuyết, nhìn bờ môi non mềm nhuận hồng của mẹ chồng lắm tiền. Hứa Thiên Mạc liền thấy chết không sợ, cúi đầu xuống!
Đem số nước đẩy qua, cảm giác được yết hầu của mẹ chồng lắm tiền chuyển động. Hứa Thiên Mạc lúc này mới ngẩng đầu lên, hô, bổn cung đây là hi sinh nhan sắc bản thân a!
Hứa Thiên Mạc không thể xác định thuốc này có hữu dụng hay không, để phòng ngờ có chuyện gì không hay xảy ra, thì nàng liền canh giữ ở bên người Nghiêm Như Tuyết, thình