Hứa Thiên Mạc mới vừa đến liền nhìn thấy Đường Hoa đem Thi Dao Vũ áp trên giá sách, tay của hắn nắm chặt lấy tay của Thi Dao Vũ đang không ngừng giãy dụa, bắp đùi của hắn chen giữa hai chân Thi Dao Vũ.
Đường Hoa đè lên Thi Dao Vũ, ánh mắt từ trên xuống dưới chăm chú nhìn mặt cậu, “Em tại sao lại không nghe lời đây?”
Thi Dao Vũ cắn môi, nỗ lực muốn thoát khỏi tình cảnh khốn quẫn này.
Hứa Thiên Mạc tuy rằng muốn nhìn cảnh cảm xúc mãnh liệt này, nhưng trái tim của nàng vẫn là nghĩ tới Thi Dao Vũ. Nàng dùng sức đóng lại cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Đường Hoa.
Thi Dao Vũ bị tiếng đóng cửa to lớn sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, tâm đang căng thẳng tự nhiên nới lỏng.
Đường Hoa nhìn Hứa Thiên Mạc, buông tay ra, "Tại sao cô lại đến?” - Ánh mắt hắn đầy ý cười liếc nhìn Thi Dao Vũ đang tựa vào vách tường.
"Đại ca, không có chuyện gì thì không nên tới nơi này gây phiền phức, nhìn thấy anh, tôi cùng Dao Vũ đều thấy rất phiền" - Hứa Thiên Mạc không nhịn được nói.
"Tôi biết cô cùng Dao Vũ kết hôn là giả, cô không sợ tôi đem chuyện này nói cho cha mẹ hai người sao?" - Đường Hoa khóe miệng cười mỉm, không có ý tốt nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Anh cảm thấy tôi sẽ sợ à?” - Hứa Thiên Mạc dùng ánh mắt ra hiệu Thi Dao Vũ nói.
"Điều này chị ấy tuyệt đối sẽ không sợ.” - Thi Dao Vũ nhanh chóng trốn phía sau Hứa Thiên Mạc, nắm chặt góc áo của nàng.
"Người khác lợi dụng điểm yếu của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ dự tính đến tình huống xấu nhất, cùng lắm thì phá quán tử phá suất* thôi.” - Hứa Thiên Mạc tỏ vẻ không đáng kể nói, nhưng tay thì muốn bỏ tay Thi Dao Vũ ra, em tiếp tục túm chặt như vậy, áo chị sẽ bị hỏng!
Hứa Thiên Mạc hờ hững ngồi vào trên salông, không hề sợ hãi nhìn Đường Hoa, Thi Dao Vũ bé ngoan chờ bên cạnh, không nói gì nhưng ánh mắt của hắn bốc lửa nhìn chằm chằm Đường Hoa.
Đường Hoa cười cười, "Tôi còn việc, lần sau sẽ trở lại tìm Dao Vũ.", nói xong thâm ý nhìn Thi Dao Vũ liếc mắt một cái.
"Cuối cùng cũng đi.” - Hứa Thiên Mạc dựa vào sô pha thở phào nhẹ nhõm – “Nhanh cảm tạ chị, nếu chị không đúng lúc chạy tới, em đã bị hắn ăn rồi.”
Thi Dao Vũ vồn vã nắm cánh tay Hứa Thiên Mạc hỏi, “Làm sao bây giờ, nếu như hắn nói sự thật cho ba mẹ chị và mẹ em thì làm sao bây giờ?"
"Hắn nếu dám nói, chị sẽ bôi đen hắn. Chị đều sắp xếp được, ba chị nếu như hỏi đến, chị liền nói hắn là tiểu tam, trong bóng tối quấn quít lấy em, làm không được nên ở bên ngoài reo rắc lời đồn."
Thi Dao Vũ nhu nhược hỏi một câu, “Vậy còn em làm sao bây giờ, ba em nếu như tin điều này, em dám khẳng định ba sẽ tới giết em."
Hứa Thiên Mạc liếc Thi Dao Vũ, vỗ bờ vai của hắn, “Em tự cầu phúc đi."
Thi Dao Vũ, “….”
"Đúng rồi, này có phải là em ngày hôm qua làm hay không?" - Hứa Thiên Mạc kéo cổ áo, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết. Thi Dao Vũ vội vàng che con mắt của mình - "Chị làm gì vậy, em không ham nữ sắc đâu."
"Em nghĩ đi đâu vậy, chị là nói khối máu ứ đọng này có phải là em làm không?” - Hứa Thiên Mạc chất vấn, tay của nàng đã dùng sức, nếu như Thi Dao Vũ thừa nhận, liền quất chết hắn.
Thi Dao Vũ nhìn qua khe hở của tay, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc không có lộ ra địa phương bất nhã, lúc này mới yên tâm thả tay xuống, "Chị cho em nhìn làm gì?"
"Không phải em làm?" - Hứa Thiên Mạc nghi ngờ hỏi.
"Lặp lại lần nữa, em không gần nữ sắc!” - Thi Dao Vũ bất đắc dĩ nói.
"Đêm qua không phải em đón chị về nhà ?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Đêm qua đến bây giờ em đều ở trong quán rượu, hơn nữa chị cũng không có gọi điện cho em a.”
Thảm, thảm, đêm qua là mẹ em ấy tới đón mình rồi!
“Này nên làm sao đây?" - Hứa Thiên Mạc bắt đầu ở trong phòng xoay quanh.
"Lại làm sao?" - Thi Dao Vũ đầu óc mơ hồ.
"Chị ngày hôm qua tâm tình không tốt, sau đó chỉ nhớ rõ đi tới quán bar uống rất nhiều, còn lại cái gì đều không nhớ rõ.” - Hứa Thiên Mạc ảo não nhìn Thi Dao Vũ - "Em nói nào có mẹ chồng nào lại đi quán bar đón nàng dâu say rượu về, này chị đây không phải là hoàn toàn muốn tìm cái chết sao."
"Xong xong, chị ở trong lòng mẹ em khẳng định mất