Hứa Thiên Mạc tâm tư hỗn loạn từ trong phòng Đường Hoa đi ra, nàng không có trực tiếp về nhà cũng không có đi công ty, mà là đi phòng mình thuê.
Thả túi xuống, đổi dép, Hứa Thiên Mạc trực tiếp đem mình ngã trên ghế salông, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ sự tình, trong chớp mắt điện thoại di động trong túi quần vang lên.
Không chút hoang mang từ trong túi lấy điện thoại di động ra, không có xem là ai gọi đến, trực tiếp nhận nghe điện thoại, lười biếng mở miệng, "Đây."
"Sáng sớm mà đã không có tinh thần như thế, làm sao vậy?” - Nghiêm Như Tuyết ân cần hỏi han. Bình thường thời gian này Nghiêm Như Tuyết đều đang xử lý công tác, Hứa Thiên Mạc cũng không nghĩ tới nàng sẽ gọi điện thoại đến.
“Không có, có thể là do khí trời quá nóng, nên không muốn động. Chị sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em?"
Nghiêm Như Tuyết chống cằm, cười nói, "Xem văn kiện nên mệt mỏi, muốn tìm việc vui đây.” - Chỉ là một buổi tối Hứa Thiên Mạc không ở bên cạnh nàng, nàng liền bắt đầu nóng bỏng nhớ nàng, sau này làm sao bây giờ, xem ra phải mua xích sắt để ngăn ngừa vạn nhất.
Này này, em mới không phải việc vui, Hứa Thiên Mạc không hề có một tiếng động ở trong lòng nhổ nước bọt, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Vậy, nếu không thì em kể chuyện cười cho chị giải buồn?”
"Được.”
"Ngày xưa có một quả dưa chuột nhỏ, nàng thấy trên mặt mình mụn quá nhiều, liền cắt chính mình đem ra đắp mặt."
"..."
"Không buồn cười?" - Hứa Thiên Mạc nghi ngờ hỏi.
"Nhạt quá.”
"A, vậy em đổi một cái được rồi.”
Thư ký gõ gõ cửa, sau đó dò vào nửa người, "Nghiêm tổng, Thi tiên sinh đến rồi.”
Nghiêm Như Tuyết nhíu mày một cái, nàng không biết ngày hôm nay Thi Hoành Chí lại tới đây làm gì, nhưng nàng vẫn là đối với thư ký nói, "Để cho hắn đi vào.”
Hứa Thiên Mạc mơ hồ có thể nghe được Nghiêm Như Tuyết động tĩnh bên kia, nói, "Chị có việc thì đi giải quyết trước đi.”
Nghiêm Như Tuyết bất mãn Thi Hoành Chí hiện tại quấy rối nàng, nhưng nếu hắn đến rồi, vậy thì không thể đóng cửa không gặp. Nghiêm Như Tuyết ngữ khí không muốn nói, "Buổi tối chờ chị về nhà.” - Sau đó cúp điện thoại.
Nghiêm Như Tuyết dựa vào lưng ghế dựa, mặt lạnh nhìn Thi Hoành Chí đẩy cửa mà vào, nhưng nhìn thấy người đi theo sau Thi Hoành Chí tiến vào, nàng vẫn kinh ngạc một chút, "Ba, tại sao lại đến đây?”
Tuy rằng Nghiêm Như Tuyết cùng Thi Hoành Chí ly hôn, nhưng Nghiêm Như Tuyết vẫn là đem bố mẹ chồng cũ hiếu thuận.Nghiêm Như Tuyết đứng dậy, hướng về Thi lão gia đến đón, "Ba, mời ngồi.”
Thi Thái cười ha ha nhìn Nghiêm Như Tuyết, "Như Tuyết a, ngày hôm nay ba đến chính là muốn nói chuyện với con.”
Nghe như thế, Nghiêm Như Tuyết kinh ngạc trước tiên nhìn Thi Hoành Chí liếc mắt một cái, sau đó nhìn thẳng vào Thi Thái, "Ba, ba nói đi.” - Nàng ở trong lòng đã có thể đoán được Thi Thái muốn nói điều gì.
"Hoành Chí, con đi ra ngoài trước.” - Thi Thái nói.
Thi Hoành Chí gật gù, nhìn Nghiêm Như Tuyết liếc mắt một cái sau, liền lui ra văn phòng, tùy tiện đóng cửa lại.
Văn phòng to lớn chỉ còn dư lại Nghiêm Như Tuyết cùng Thi Thái.Thi Thái thở dài một hơi nói, "Như Tuyết a, ta và mẹ của con đều biết những năm này con chịu nhiều oan ức.”
Nghiêm Như Tuyết cười lắc đầu một cái, nàng biết Thi Thái nói oan ức là chỉ lúc trước Thi Hoành Chí cùng với nàng ly hôn, loại oan ức này đối với nàng mà nói là lại một loại giải thoát.
Thi Thái quan sát vẻ mặt Nghiêm Như Tuyết, tiếp tục nói, "Qua nhiều năm như vậy con cũng độc thân, hiện tại Hoành Chí cũng quay về rồi, ta xem hai người các con.."
Thi Thái vẫn chưa nói hết liền bị Nghiêm Như Tuyết đánh gãy, "Ba, sau này việc Hoành Chí cùng con, ba không cần quan tâm, chúng ta sẽ tự xử lý tốt. Đúng rồi, ba rất lâu không có nhìn thấy Dao Vũ, con gọi thằng bé tới bồi cùng ba."
Đem Thi Thái đưa đi, Thi Hoành Chí vẫn chưa đi ở lại trong phòng làm việc.
Nghiêm Như Tuyết mặt lạnh,