Trời thu đối với thành thị mà nói chính là quá bình thường, tháng ngày nhàn nhạt như là nước chảy qua. Lần này lại là Thi Dao Vũ hẹn Hứa Thiên Mạc đi ra.
"Chị có cái gì muốn nói với em?" - Thi Dao Vũ một mặt ngạo kiều, kỳ quái nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc.
"Dù như thế nào, chị vẫn là sẽ ở cùng Như Tuyết, chuyện này em không cần quan tâm." - Hứa Thiên Mạc bình tĩnh uống nước trong ly.
"Chị!" - Thi Dao Vũ trợn mắt nhìn - "Chị không thể nói êm tai được à?"
"Chị không phải người yêu em, không có nghĩa vụ dỗ dành em."
Thi Dao Vũ trầm mặc chốc lát, quát, "Thôi được rồi, em đồng ý hai người ở cùng nhau, nhanh cảm ơn em đi!"
Hứa Thiên Mạc không lên tiếng, nhưng trong lòng hồi hộp, "Làm sao vậy trong chớp mắt nghĩ thông suốt ?"
"Thời điểm vừa mới bắt đầu biết hai người cùng nhau, trong lòng em thật sự tan vỡ. Em cảm thấy chị là của em, mẹ em cũng là của em, nhưng không nghĩ tới hai người lập tức đều không là của em nữa rồi. Sau đó thời điểm làm khó dễ chị, trong lòng em cũng khổ sở muốn chết." - Thi Dao Vũ mắt bao hàm áy náy, dừng một chút tiếp tục nói - "Ngày hôm qua mẹ đi tìm em, nàng cùng em hàn huyên rất lâu. Vì lẽ đó ngày hôm nay em tìm chị, một là vì giải thích, hai là muốn nói với chị, chúng ta mãi mãi cũng sẽ là bạn tốt. "
"Không thể là bạn tốt, sau này chị chính là mẹ của em."
Thi Dao Vũ, "..."
"Đúng rồi, mẹ em làm sao vậy, lại đột nhiên tìm tới em?" - Hứa Thiên Mạc trợn mắt lên hỏi.
Thi Dao Vũ một mặt cười gian, "Em không biết, nhưng em biết khi chị trở lại nhất định xong đời."
Nếu cùng Thi Dao Vũ không có chuyện gì, vội vàng bỏ lại hắn, Hứa Thiên Mạc trở về phòng, Nghiêm Như Tuyết đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.
Những tia nắng còn sót lại của mặt trời buổi chiều rơi trên người nàng, gò má tinh xảo của nàng như điêu khắc hoàn mỹ, thời gian như dừng trôi, trong cả căn phòng thật yên tĩnh, tới nỗi Hứa Thiên Mạc đều có thể nghe được âm thanh tay nàng lật trang sách.
Nghiêm Như Tuyết ngẩng đầu cười khẽ nhìn Hứa Thiên Mạc, "Trở về."
"Hì hì, trở về." - Hứa Thiên Mạc đi tới phía sau Nghiêm Như Tuyết ôm nàng - "Chị là của em, thật tốt."
Nghiêm Như Tuyết quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc, trong con ngươi tràn đầy ý cười, "Chị cũng nghĩ như vậy." - hai người như vậy ôm nhau rất lâu.
Nghiêm Như Tuyết mới mở miệng, "Em không muốn hỏi chị vì sao lại đi tìm Dao Vũ à?"
Hứa Thiên Mạc cười hai tiếng, chờ Nghiêm Như Tuyết nói tiếp."Chị ở trong ngăn kéo nhìn thấy vé máy bay , em là dự định bỏ lại chị trực tiếp đi sao?"
Hứa Thiên Mạc thân thể cứng đờ, vội vàng nói, "Không phải, không phải, em chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu, không muốn chạy trốn."
"Thiên Mạc, em có khuyết điểm chính là khi yêu quá xoắn xuýt, hoặc có thể nói là lập