Editor: Tôi Có Một Thanh Socola
Trong đêm tối, cánh cửa được mở nhẹ nhàng, trục cửa phát ra âm thanh mở nhẹ, trong một khu vực yên tĩnh trông đặc biệt đột ngột.
Ánh sáng chiếu từ bên ngoài, chiếu đường viền hình người trên sàn nhà, kéo dài, biến dạng, giống như một bóng ma lẻn vào khuê phòng.
Sở Dũ đứng ở khe hở cửa, ánh mắt rơi xuống giường, cô vẫn nằm nghiêng mà ngủ, đưa lưng về phía cửa, không nhúc nhích.
"A Hạ, cô ngủ rồi à?"
Âm thanh áp lực rất thấp, giống như một chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng, xoay quanh, rơi vào gối lạnh của Hạ Diệc Hàn, nhưng không thành công thu hút sự chú ý của cô.
Không có phản ứng, vấn đề bị nhấn chìm bởi bóng tối.
Sở Dũ đi vào, nàng không mang giày, giẫm lên thảm, hầu như không có tiếng động.
Đến bên giường, nàng vén một góc chăn lên và chui vào.
Giường là giường đôi, hai người ngủ dư dả, Hạ Diệc Hàn ngủ ở chính giữa, Sở Dũ đi lên, đầu gối ở bên ngoài gối đầu, cùng đầu Hạ Diệc Hàn, cách không đến ba cm, cơ hồ là dán cùng một chỗ.
Nàng nằm xuống, nệm phát ra chấn động, thân thể Hạ Diệc Hàn cũng theo đó phập phồng, nhưng cô không có phản ứng gì, vẫn nằm nghiêng, im lặng vô tức.
Sở Dũ kéo chăn lên, đem hai người đắp lại, tuy rằng trong phòng bật điều hòa, nhưng đột nhiên đem chăn xốc lên, khẳng định sẽ cảm thấy rét run.
Trong chăn đã tích lũy nhiệt độ cơ thể nhất định, Sở Dũ đi vào, cảm giác vào phòng tắm mà bạn cùng phòng tắm trước đó, một thân ấm áp.
Trong phòng yên tĩnh dị thường, Sở Dũ nhẹ nhàng hô hấp, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, khí có lẽ sẽ phả vào cổ Hạ Diệc Hàn, khiến cô ngứa ngáy.
Bất quá xem ra năng lực chống ngứa của Hạ Diệc Hàn siêu cường, do hô hấp của Sở Dũ "gãi" vài phút, vẫn không hề phản ứng.
Sở Dũ vươn tay, đặt ở đầu vai cô, cô cởi áo ngủ, mặc một bộ áo thu mỏng, Sở Dũ đặt lên, có thể xuyên thấu qua chất liệu, cảm nhận được đường nét xương bả vai của cô.
"A Hạ, hôm nay tôi tặng cô phần lễ vật này, không phải muốn cô nhớ lại chuyện cũ thương tâm, mà là muốn nói cho cô biết, tôi muốn hiểu cô hơn."
Sở Dũ thân thể dựa vào bên trong, "Tôi biết sinh nhật của cô, biết bạn tốt khi còn nhỏ của cô, biết thói quen nhỏ của cô viết giấy thiệp, hết thảy của cô, tôi đều mê muội, tôi đều muốn biết, tôi phấn đấu liều mạng đi tìm, cũng tìm được quá khứ của cô."
Bởi vì khoảng cách quá gần, Sở Dũ có thể ngửi được mùi thơm trên người Hạ Diệc Hàn, đó là mùi dầu gội đầu, trộn lẫn hương sữa của cơ thể.
"Sau khi biết quá khứ của cô, tôi càng muốn ở bên cô, muốn ôm lấy cô, cô biết tôi rất quan tâm đến cô mà, quá khứ, hiện tại, cùng với tương lai của cô, bất luận chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến cô, đều sẽ để cho tôi toàn lực ứng phó, hiện tại tôi biết rõ, sứ mệnh của tôi, không phải bắt được cô, mà là làm bạn với cô.
Tôi đưa cô tới đây, không phải để giam cầm cô, mà là để chứng minh cho cô thấy rằng tôi sẽ luôn ở đây nếu cô muốn."
Thanh âm của nàng không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng có thể nghe được, chứa đựng trọng lượng từng câu từng chữ.
Dứt lời, lại lâm vào im lặng, Hạ Diệc Hàn không có phản ứng, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một chút.
Tay Sở Dũ từ đầu vai cô trượt xuống, ôm lấy eo cô, đầu nàng hướng xuống dưới, tựa vào khoảng trống trên vai và cổ cô, trong lúc nhất thời, hai người kề sát vào nhau, thậm chí có thể phát hiện nhiệt lượng lưu chuyển giữa hai người.
Sở Dũ cảm nhận được nhịp tim của Hạ Diệc Hàn, giống như một con thỏ nhỏ bị nhốt trong lồng, tuy rằng nhảy không cao, nhưng vẫn bừng bừng nhảy lên, mỗi lần nhảy đều vừa vặn, không đụng vào lồng sắt, bảo vệ mình rất tốt.
Không biết qua bao lâu, Sở Dũ liền lẳng lặng ôm cô, cũng không chờ mong cô sẽ đáp lại, nàng rất có kiên nhẫn, nguyện ý chờ đợi, chờ cô mở rộng lòng.
"Cô ấy rất nhỏ, thoạt nhìn mềm mại như vậy."
Bất thình lình nghe được thanh âm, Sở Dũ đột nhiên mở mắt ra, nhưng động tác vẫn giữ nguyên, vẫn gắn bó chặt chẽ như trước.
"Ừm, em đã xem ảnh của cô ấy, rất nhiều ảnh."
"Lần đầu tiên gặp mặt, em ở trong hành lang dài, ngồi trên ghế đá, cúi đầu nhìn tam giác mạch mai rơi trên mặt đất, nơi đó rất ít người đến, nhưng cô ấy đến, cô ấy hỏi em tên là gì, em không để ý tới cô ấy.
Sau đó, em và cô ấy thường xuyên gặp nhau trong lối đi dạo, chỉ có em và cô ấy, sau giờ học, em thích ngồi trên ghế đá, cô ấy thích đi bộ xung quanh.
Mỗi lần nhìn thấy em, cô ấy hỏi em, tên của bạn là gì, em không để ý đến cô ấy, cô ấy hỏi như vậy trong hơn một tháng, cuối cùng có một ngày mưa, cô ấy đi bộ trong hành lang dài, em giữ ô, đặt sách giáo khoa trên ghế đá.
Tóc cô ấy bị ướt, đi bộ trên những đám nước nhỏ, đi qua, hỏi: Tên của bạn là gì?
Em nói: Tên tôi là Mộ Hàn.
Cô ấy nói: Cô ấy tên là Hạ Diệc Hàn, sau này gọi bạn là Tiểu Hàn.
Em nói: Gọi tôi là Tiểu Hàn, vậy gọi bạn là gì?
Cô nhìn tam giác mai rơi xuống bên chân, nói: Gọi tôi là Tiểu Mai, coi như là nghệ danh."
Sở Dũ tĩnh tâm lắng nghe, vừa kích động vừa cảm động, kể lại chuyện cũ, chính là bước đầu tiên mở lòng, khác với những lời tán tỉnh trước kia, đây là một loại tín nhiệm như nước chảy dài.
Đồng thời, nàng nhanh chóng nắm bắt thông tin chính:
Hành lang khá hẻo lánh, thích đi một mình, hẳn là đều không phải là người hợp với quần thể, Hạ Diệc Hàn đi thì thôi, Tiểu Mai còn thường xuyên đi, chứng tỏ cô ấy cũng có tâm sự nặng nề.
Bất quá cô ấy thật đúng là có nghị lực, người bình thường hỏi tên người khác, nếu như người khác không trả lời, có thể bái lạy như vậy, sẽ không phản ứng, cô ấy cư nhiên kiên trì hỏi hơn một tháng, thật sự là kiên trì đáng khen!
So sánh như vậy, phản ứng của Hạ Diệc Hàn cũng chậm, người ta hỏi tên cô, hỏi mấy chục lần cô không trả lời, đối diện với tiểu cô nương, trực tiếp từ chối người ta mấy chục lần, là một người độc ác!
Còn có Hạ Diệc Hàn dùng hoa hoè làm biểu tượng của mình, hiện tại mị ảnh hoài hoa cũng trở thành "nghệ danh" của cô, điểm này, không phải là học từ Tiểu Mai chứ?
Để khuyến khích cô nói tiếp, Sở Dũ hỏi: "Cho nên cô cứ gọi cô ấy là Tiểu Mai sao?"
"Ừm."
Ngẩng đầu lên, một lần nữa nằm trên gối, Sở Dũ thở dài một hơi, "Tiểu Mai, cô ấy rất hoạt bát chứ? Tôi nghe giáo viên và bạn cùng lớp nói rằng cô ấy thích cười, luôn luôn ấm áp và thân thiện, với cô ấy, làm cho mọi người hạnh phúc."
Hạ Diệc Hàn trầm mặc xuống, tim Sở Dũ bắt đầu đập