Trong một khu trọ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ.-Choang…. Một chai bia vỡ tan khi một người phụ nữ đã vứt nó vào một chú bé. May mắn là chia bia đó đã không trúng cậu.- Cút ngay. Chỉ vì mày mà tao mới không kiếm được khách nào cho đàng hoàng.Nói xong cô ta tiến lại tủ lạnh, lôi ra một chai bia khác. Đưa chai lên miệng cắn nắp vỏ ra rồi lại tu ừng ực.- Đồ của nợ.Chú bé lúc này lại góc nhà cầm lấy cái chổi bắt đầu gom đống mảnh chai kia lại. Chú bé tầm 5 tuổi, còi cọc, mái tóc bết dài che hết cả mũi, gương mặt lấm lem những vệt đen quần áo lại rách rưới bốc mùi. Thu dọn xong đống mảnh chai kia, cậu bước ra khỏi phòng trọ. Chân đi một đôi dép màu vàng đã gần đứt hết, tay cậu với lấy một cái túi lớn màu vàng. Đã đến giờ đi cậu đi kiếm tiền.-Cậu lầm lì bước qua dãy trọ. Mọi người của khu trọ này đã quá quen với chuyện này. Một đám thanh niên trẻ tuổi đang ngồi nghe nhạc từ chiếc loa kẹo kéo. Họ nhìn theo thằng nhóc thảm hại kia nhếch mép cười. Một tên có vẻ như là người mới tới khu trọ này cảm thấy lạ khi thấy một đứa nhóc như vậy mà lại phải đi nhặt ve chai để kiếm sống?-Một gã thanh niên đang hút thuốc giải thích. Nó là con của bà Liên. Mẹ nó làm phò của khu vực này cũng đã mấy chục năm rồi. Dân lão làng đấy. Thấy bảo mẹ nó từng quen một lão trùm buôn ma túy, lão bị công an tóm gọn bị đem xử bắn rồi. Hồi còn quen lão thì mụ đã có chửa tới 4-5 tháng, phá không được nên phải đẻ nó ra. Năm 4 tuổi đã phải tự đi nhặt ve chai bán rồi đó. Lúc đầu ai thấy cũng bất ngờ, giờ thì quen rồi. Nó mà không kiếm được tiền về thì mụ Liên xử đẹp nó. Tao chưa thấy thằng nào lì như thằng này đâu. Nó bị đánh suốt nhưng chưa lần nào tao thấy nó khóc cả.- Nó còn chưa được bú sữa mẹ lần nào đâu vì sữa của mẹ nó bị mấy thằng khách tới dùng hết rồi. Hắn vừa nhả khói thuốc cừa cười nói. Cả đám thanh niên cười lên khi nghe thấy hắn nói như vậy.- Ê nhóc… hắn gọi chú bé nhưng cậu không quay lại.-Ê Nhóc Lăng. Hắn gọi thêm lần nữa. Nghe thấy có người gọi tên mình cậu nhóc quay đầu lại, nhìn thấy có người đang vẫy tay cậu nhận ra người đó nên tiến lại. CLãng tiến lại chỗ đám thanh niên đang cười đó. Mặt cậu vẫn chỉ nhìn xuống dưới đất.- Cơm chưa mà đi làm rồi nhóc? Cậu chỉ im lặng rồi lắc đầu.Một tên trong đám đó phì khói thuốc vào mặt cậu.- Có nói chuyện được không mày? Hay bị câm rồi? Cậu lại lắc đầu.- Anh đây cũng thấy thảm thay cho mày. Ai bảo mày sinh ra làm con của mụ Liên làm gì. Hắn đùa với cậu nhóc.- Có nửa ổ bánh mì nè. Cầm lấy mà ăn. Mày mà xỉu dọc đường thì cũng chả ai quan tâm tới mày đâu.Lăng cầm lấy ổ bánh mì đang cắn dở từ tay của người thanh niên kia. Cậu gật đầu chào gã rồi quay đầu lại, vừa đi vừa ăn. Tính ra từ trưa ngày hôm qua tới giờ cậu mới có cái gì đó để bỏ vào bụng. Chiều qua trời mưa lớn, cậu không đi nhặt ve chai được. buổi tối về vì không có tiền cho nên cậu bị bỏ đói, chỉ biết uống nhiều nước rồi cố gắng ngủ cho qua cơn đói. Hàng ngày cậu đều phải như vậy. Kiếm được nhiều vỏ chai, có tiền mới được ăn. Số tiền bán ve chai được bao nhiêu thì mẹ cậu đều mua bia rượu hết. Bữa ăn của ngày hôm đó chắc chắn sẽ được một gói mì hoặc một chiếc bánh mì không. Lăng rất ít khi được ăn cơm. Chỉ khi nào mấy gã khách của mẹ có gọi cơm hộp thì cậu mới được hưởng một chút cơm thừa đó. Còn lại ai cho gì cậu ăn nấy. Có lẽ thương cậu nhất cũng chỉ có bà cụ bán vé số cùng dãy trọ . Bà vẫn hay cho cậu một vài chiếc bánh, thỉnh thoảng là một chút cơm nguội, nhưng bà cũng dặn cậu không được để cho mẹ cậu biết. Nếu biết được thì bà cũng sẽ không yên ổn với mẹ của cậu.Có lần đi nhặt ve chai khi đang ốm đã vậy còn bị dính mưa. Ráng sức vác đống ve chai về tới cửa trọ thì nằm gục tại đó. Bà chủ trọ hốt hoảng khi thấy cậu nằm dưới vũng nước mưa. Bà bế cậu về phòng gõ cửa gọi mẹ cậu ra nhưng người đàn bà đó đang tiếp khách, mặc kệ bà chủ gõ cửa trọ nói rằng cậu bị ốm nặng nhưng mẹ cậu vẫn nhất quyết không chịu mở cửa. Nhìn đứa trẻ ốm yếu trong tay bà mủi lòng bế cậu về phòng của bà lau người và chăm sóc cậu. Thằng nhỏ có tội tình gì mà phải chịu cảnh như thế này. Bà chăm sóc cho cậu như vậy nhưng mẹ của cậu lại không hề nói lấy một lời cảm ơn bà mà còn chỉ thẳng mặt bà và cấm không bao giờ được can thiệp vào chuyện này nếu không sẽ không để yên cho bà. Bà lão cũng chỉ im lặng mà không nói gì để cho qua chuyện nên từ đó bà không dám quan tâm nhiều nữa vì bà cũng sợ làm ơn mắc oán, bà cũng chỉ lén cho cậu vài cái bánh cái kẹo nữa thôi.-Một đứa trẻ, lang thang khắp các ngõ phố tìm nhặt chút chai lọ để kiếm sống ở cái độ tuổi ăn tuổi chơi. Hôm nay Lăng đi xa hơn mọi ngày.