Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 10:
Du Nhạc Nguyên vừa dứt lời, xung quanh tức thì im phăng phắc.
Tứ linh và lão Chương, lão Đới liếc nhìn nhau, sau đó dứt khoát gật đầu: "Bọn tôi cũng thấy mấy người này hơi điên!".
Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn người có thực lực mạnh mẽ kia, bỗng có cảm giác không biết phải giải thích thế nào, nhưng chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích: "Vốn dĩ tôi muốn giết anh ta là vì anh ta lừa tôi".
Du Nhạc Nguyên gật đầu: "Vậy sao cô lại khóc?".
Tuyết Nữ không biết nói làm sao, cô có hơi khó xử quay sang nhìn Tống Kha đang nằm ngất dưới đất. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng cô thở dài: "Tôi hận anh ta tám trăm năm, nhưng...".
"Nhưng sao?", Du Nhạc Nguyên hỏi tới.
Tuyết Nữ cắn răng: "Nhưng nếu không yêu thì sao lại hận?".
Du Nhạc Nguyên: "... Yêu?".
Du Nhạc Nguyên ngồi trên ngai vàng nghe đến đó thì lặng im một lúc lâu, chậm rãi nhíu mày: "Yêu là gì? Cô yêu cậu ta, lại muốn giết cậu ta? Đó cũng gọi là yêu?".
Tuyết Nữ bị hỏi thế thì không biết phải đáp làm sao cho phải, chỉ có thể lắp bắp đáp: "Lúc trước tôi từng yêu nhưng anh ta lại lừa tôi. Tôi chờ lâu như vậy, phải trả giá nhiều như vậy, yêu cũng hóa thành hận, hận đến nỗi muốn giết anh ta".
"Nhưng giết rồi thì sao cô lại khóc?".
"... Vì... trừ hận...".
"Hửm?".
"Thì tôi vẫn còn thương". Đến đây, Tuyết Nữ cười gượng một tiếng, rốt cuộc cũng thốt ra lời mình không muốn nói dối nhất.
Nhưng câu trả lời của cô không hề làm Du Nhạc Nguyên hài lòng: "Yêu là yêu, hận là hận, sao có thể vừa yêu vừa hận? Nếu thật sự hận thì nên giết đi; còn thương thì đừng giết. Còn bây giờ, là làm sao đây?".
Tuyết Nữ nghe vậy cũng thì thào: "Phải, tôi tính làm gì đây?".
"Vậy nên, cô muốn giết hay là không giết? Mà dù cô không giết thì cô vẫn phải làm nhân viên cho ta", mặt mày Du Nhạc Nguyên không chút thay đổi. Y cảm thấy tình yêu thật đúng là thứ phiền phức, rối ren. Một đại yêu nghìn năm mà lại không giết nổi một người thường chỉ vì yêu hận, đúng là thần kinh. "Nếu không ra tay được thì để ta giúp cô".
Du Nhạc Nguyên vừa nói xong liền giơ tay lên. Kết quả, y còn chưa kịp ra tay, Tuyết Nữ đã nhào tới, dùng thân mình chắn trước tên Tống Kha kia: "Đại nhân! Đại nhân, đừng! Tôi, tôi,...".
Tuyết Nữ đang sốt ruột, chợt đằng sau truyền đến tiếng ho khan khe khẽ. Tuyết Nữ vội quay đầu thì thấy Tống Kha ôm cổ mình ho sù sụ.
"...", Tuyết Nữ nhìn anh ta mà tâm trạng phức tạp không biết nói gì. Nhưng Tống Kha lại túm lấy ống tay áo của Tuyết Nữ như sợ cô chạy mất, dù cảm xúc trên tay lạnh như băng, Tống Kha vẫn siết thật chặt: "Tuyết... khụ, khụ! Tuyết Nhi! Em, em nghe tôi giải thích!".
Tuyết Nữ vẫn đỏ mắt nhìn Tống Kha. Mỗi lần cô nhìn thấy người này là lại nhớ đến tám trăm năm mình bị lừa dối. Cô đã đợi người này mười kiếp, mười kiếp! Dù cô là yêu quái, nhưng cô có thể chờ được bao nhiêu lần mười kiếp chứ? Cô chờ đến nỗi sắp chết rồi.
"Giữa chúng ta còn gì để nói? Tôi chờ anh tám trăm năm, giờ cuối cùng cũng gặp được anh. Thiện duyên cũng được, nghiệt duyên cũng thế, chung quy vẫn nên có một kết thúc".
"Không! Khụ, khụ! Tuyết Nhi! Không phải, tôi không, không cố ý quên em. Tôi cũng không biết, không biết, aaaaa——!!".
Câu cuối cùng Tống Kha gào đến xé lòng, đôi mắt đỏ bừng tỏ rõ đau đớn. Anh ta túm chặt lấy quần áo của Tuyết Nữ, liều mạng kể lại mười kiếp của mình.
"Tuyết Nhi, lúc chúng ta biết nhau, thế giới vẫn chưa phải thế này đúng không? Khi đó, tôi còn mặc trường bào nữa... Tôi gặp được em vào một đêm tuyết ở Nam Sơn, cảm thấy em xinh đẹp như một nàng tiên vậy... Khụ, khụ... Lúc ấy, thân mình tôi mang bệnh nan y, thầm nghĩ nếu trước khi chết có thể được gặp một người như em, âu cũng không tệ lắm... Ai ngờ, em lại cứu tôi". Tống Kha nở nụ cười, ngay cả sắc mặt Tuyết Nữ cũng dần dịu xuống.
"Sau đó, tôi sống trên núi với em năm năm. Đó là những tháng ngày vui vẻ nhất của tôi, nhưng ba mẹ đã nuôi dưỡng tôi hơn hai mươi năm, tôi còn sống thì phải phụng dưỡng họ...". Đến đây, Tống Kha cười khổ: "Nếu lần đó tôi biết, sau khi rời đi sẽ là một chuỗi bế tắc vô tận... Tuyết Nhi... tôi nhất định đã ở lại núi sống cùng em suốt quãng đời còn lại".
Đến lúc này, mọi người xung quanh, kể cả Tuyết Nữ cũng hiểu ra, hiển nhiên Tống Kha đã vì nguyên nhân gì đó mới để Tuyết Nữ đau khổ chờ đợi suốt tám trăm năm. Quả nhiên, tiếp đó, sắc mặt Tống Kha sa sầm: "Sau khi tôi về nhà, ba mẹ rất kinh ngạc khi tôi không chết, họ vui sướng vô cùng. Tôi cũng thấy đây quả thật là khổ tận cam lai [22], thế là kể chuyện của Tuyết Nhi cho họ. Tôi khờ dại cho rằng chỉ cần nói với họ rồi, họ sẽ cho phép tôi cưới em về, nhưng họ lại cho rằng tôi nói dối".
[22] Khổ tận cam lai [苦尽甘来]: là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng. Câu này cũng có ý nghĩa tương tự câu Bĩ cực thái lai, hoặc Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai. [Nguồn: Toans weblog]
"Nhất là đứa em gái... Cô ta nói rằng Nam Sơn cao chót vót lạnh lẽo quanh năm, sao có thể có người sống ở đó, lại còn là một cô gái trẻ tuổi? Tuy tôi đã ra sức giải thích, ba mẹ vẫn thấy ngờ vực, mà ánh mắt em gái nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ". Tống Kha nắm lấy tay Tuyết Nữ, nhìn thẳng vào cô: "Sau đó... sau đó ba mẹ tôi cho người lên núi tìm em, nhưng, nhưng...".
"... Tôi đã trốn đi". Giọng Tuyết Nữ lúc này nhẹ bẫng: "Những người đó đều xách theo dao, gậy, em...".
"Tôi biết, tôi biết!". Tống Kha vỗ tay Tuyết Nữ: "Tôi biết tất nhiên em sợ nên không dám lộ diện, nên tôi muốn đích thân lên Nam Sơn đón em. Ai mà ngờ...".
"Ai ngờ cái gì? Nói mau lên!", lão Chương lay tóc.
Tống Kha cười khổ một tiếng: "Ai ngờ em gái lại nói tôi bị ma quỷ, yêu tinh trên núi ám nên mời về một đạo sĩ, muốn trừ sát cho tôi!".
Tuyết Nữ siết chặt tay, lòng thấy chua xót khôn cùng. Cô muốn rút tay mình về, lại bị Tống Kha giữ chặt không buông.
"Dĩ nhiên tôi không muốn. Tuyết Nhi của tôi tốt như vậy, thiện lương như vậy, sao có thể là điềm xấu? Nhưng tôi không thể kháng cự được người nhà. Sau khi đạo sĩ kia cưỡng chế trừ sát cho tôi thì tôi... đã hoàn toàn quên đi từng có một người như vậy, từng chăm sóc cho tôi khi tôi sắp chết, mỗi ngày nấu cơm, nấu cháo cho tôi, đối đãi thật lòng với tôi". Nói đến đây, mặt mày Tống Kha đã thấm đẫm nước mắt, anh ta nhìn Tuyết Nữ chăm chú, như thể sợ cô lại rời đi vậy: "Nếu, nếu tôi cứ quên luôn như vậy thì thôi xem như hết duyên, nhưng tôi hận!".
Tống Kha bỗng vùng vẫy nổi điên lên: "Tại sao lão đạo sĩ đó lại làm vậy với tôi?! Tôi không muốn quên Tuyết Nhi, tại sao ông ta lại làm vậy!! Đã quên thì cứ quên đi, nhưng kiếp đó khi tôi sắp chết, tôi lại đột nhiên nhớ lại mọi chuyện! Tại sao!! Tại sao phải để đến khi tôi sắp chết, không thể đi đứng nổi nữa mới nhớ đến Tuyết Nhi!! Tôi không cam tâm, không cam tâm!! Chỉ cần sớm một chút, sớm một chút thôi!! Dù phải lết, tôi cũng muốn lết tới Nam Sơn tìm em, aaaaaa——!!".
Tuyết Nữ bật khóc ôm lấy Tống Kha mặt mày dữ tợn. Lúc này, anh ta cực kỳ phẫn nộ, nổi điên như ác quỷ vậy, thật sự không giống con người nữa, mà giống ma quỷ hơn. Nhưng tiếng gào thét giận dữ của Tống Kha vẫn chưa chấm dứt: "Tôi chết đi, tới cầu Nại Hà van xin Mạnh Bà, không muốn uống bát canh Mạnh Bà kia. Tôi vẫn còn ước hẹn chưa thể hoàn thành, sao có thể uống chứ? Tôi cầu xin, quỳ lạy, cuối cùng cũng được rũ lòng thương. Bà ta nói tôi chỉ cần uống nửa bát thì sẽ nhớ lại em khi hai mươi tuổi! Hai mươi năm thì hai mươi năm, cho dù em có thể đã không còn nữa nhưng tôi vẫn muốn đến gặp em!".
"Nhưng lão đạo sĩ chết tiệt đó! Vào năm tôi được hai mươi, tôi lại gặp ông ta! Lại quên mất em!!".
"A Kha, A Kha, anh đừng kích động, đừng kích động! Anh còn như vậy thì sẽ...".
"Kiếp thứ hai đó, tôi vẫn nhớ lại những gì về em khi sắp chết vì lớn tuổi! Sau đó Mạnh Bà nói tôi và em không có duyên phận, liên tục sau đó bảy kiếp, bảy kiếp! Mỗi lần vào lúc cuối đời, tôi đều chết không nhắm mắt!!". Tống Kha há miệng thở dốc, hai mắt đã đỏ đòng đọc. Du Nhạc Nguyên chậm rãi nheo mắt nhìn bộ dáng của anh ta, người này chỉ e không được bình thường lắm. "Tôi không cam tâm! Vì thế, đến kiếp thứ chín, tôi bắt đầu muốn tìm em trước khi em đầu thai. Nhưng Tuyết Nhi... em đã phải chịu khổ rồi. Lúc đó tôi mới biết được, em không phải người, mà là Tuyết Nữ".
Cả người Tuyết Nữ cứng đờ, mặt hiện vẻ kinh hoảng. Tống Kha lại nở nụ cười: "Lúc đó tôi đã nghĩ, a, vậy thì tốt quá rồi. Nếu Tuyết Nhi là yêu thì nói không chừng mấy năm nay vẫn còn ở Nam Sơn chờ tôi. Cho nên, tôi đã đưa ra một quyết định".
Tuyết Nữ nhìn bộ dáng như sắp nhập ma của Tống Kha, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Lúc này Du Nhạc Nguyên lại mỉm cười: "Cậu giao dịch với ác quỷ? Đưa tuổi thọ của mình cho nó? Để mình hấp hối một lần?".
Tống Kha nhìn về phía Du Nhạc Nguyên: "Phải! Tôi không thể để Tuyết Nhi chờ đợi nữa!!".
Du Nhạc Nguyên bỗng cười giễu cợt: "Đúng là ngu xuẩn. Giao dịch với ác quỷ, khó trách lại sắp biến thành quỷ. Nó muốn kéo cậu chịu tội thay thôi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng cậu bây giờ xem, toàn bộ vận khí đều bị nó cướp đoạt. Nhìn tướng mạo của cậu thì chỉ e cả mười kiếp đều là người tốt, đời này vốn nên giàu sang phú quý, thân thể khỏe mạnh. Nhưng cậu lại đưa tuổi thọ cho nó, còn bị nó cướp đoạt vận khí. Chậc chậc, chúc mừng, cậu sắp chết rồi, không cần Tuyết Nữ phải giết cậu".
Tống Kha lại nghiến răng: "Tôi không hối hận! Hôm nay có thể gặp được Tuyết Nhi, dù chết, tôi cũng thấy mỹ mãn!!".
Du Nhạc Nguyên lạnh lùng nhìn bộ dáng của anh ta. Tên ngu xuẩn.
Kết quả, ngu xuẩn luôn đi thành đôi. Tống Kha vừa dứt lời, Tuyết Nữ đã quỳ phịch xuống trước mặt Du Nhạc Nguyên.
"Đại nhân! Xin ngài! Ngài giúp A Kha đi! Đoạt lại vận khí và số mệnh của anh ấy đi! Nhất định ngài làm được! Tất cả chuyện này ngay từ đầu là do tôi tham lam muốn nên duyên vợ chồng với anh Kha, nhưng người và yêu vốn dĩ không thể chung đường... Hức... là, là do tôi tự tìm cả nhưng anh Kha không nên bị thế này! Van ngài! Ngài hãy đồng ý đi. Chỉ cần ngài nhận lời, tôi, tôi sẽ giao tuyết đan của tôi cho ngài!".
Ngay khi những lời này bật ra, nhất thời tất cả phi nhân loại đều kinh ngạc nhìn Tuyết Nữ. Mà Tống Kha thì lờ mờ cảm thấy Tuyết Nữ phải trả cái giá rất đắt, vội nắm lấy tay cô: "Không, không! Tuyết Nhi, em không thể làm vậy".
Du Nhạc Nguyên nhìn hai cái người cứ khóc lóc dây dưa, cảm giác cáu kỉnh liền dâng trào trong lòng, đập tay lên ghế tựa: "Câm miệng! Hai người các ngươi thần kinh hả!!".
***********
Chương 11:
Nguyên đại thần cảm thấy tâm trạng mình cực kỳ tồi tệ. Không biết phải nói tệ thế nào, nói chung là chẳng tốt nổi.
Y nhìn hai người trước mắt, hoàn toàn không thể hiểu vì sao họ có thể dính nhau được như vậy. Tống Kha và Tuyết Nữ lúc này đều nhìn y với dáng vẻ như thỏ con bị kinh động, khiến Nguyên đại thần có suy nghĩ cực kỳ muốn giết quách hai người cho xong.
Cuối cùng khả năng chống đỡ của Tuyết Nữ vẫn tốt hơn một chút. Sau khi phản ứng lại liền quỳ xuống bái lạy lần nữa, không ngừng cầu xin Du Nhạc Nguyên cứu mạng. Sau đó Tống Kha cũng quỳ lạy theo, bây giờ anh ta đã biết người trước mắt này cực kỳ lợi hại, có được kết cục tốt hay không