Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 21:
Thứ khiến mấy trăm người đứng ngây như phỗng chẳng phải quái thú gì đáng sợ, mà là một tòa thành băng tuyết cao lớn lại mĩ lệ tưởng chừng chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích về thế giới băng giá. Dưới ánh mặt trời lúc này, tòa thành băng tuyết kia phản xạ những tia sáng lóa mắt, mà đứng từ đây nhìn nó, dường như còn có thể thấy được hoa tuyết bay phất phơ, lả tả bên trong. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Trời ạ, đó là một lâu đài bằng băng tuyết sao?! Sao có thể chứ! Mặc dù đã là tháng 11 nhưng phải một, hai tháng nữa mới có tuyết!", có du khách trầm trồ.
Du khách bên cạnh cũng tấm tắc: "Dù có thật sự đợi đến khi tuyết rơi thì tuyết đó cũng không thể nào tạo ra được một lâu đài toàn băng thế được. Đúng là bạo tay, chỉ lâu đài băng này thôi cũng đáng giá vé rồi".
"Ba ơi, ba ơi! Chúng ta mau tới lâu đài đi! Trông vui quá!!".
Rất nhiều bé con bắt đầu hào hứng kéo ba mẹ mình, muốn đến lâu đài ở trung tâm khu vui chơi. Mà lúc này, bên cạnh họ xuất hiện các cô gái mặc đồ cổ trang. Các cô đứng trước một giá sách tinh xảo, nói với mọi người: "Ở đây có bản đồ công viên giải trí miễn phí, bên trong giới thiệu chi tiết các trò chơi, chủ đề đặc sắc của công viên giải trí Sơn Hải chúng tôi, cũng như giờ hoạt động của các khu. Nếu quý khách vào chơi thì nhất định phải lấy một tờ xem. Bằng không, một ngày có thể chỉ đủ để quý vị chơi một, hai trò thôi".
Nghe hai mĩ nhân cổ trang của công viên giới thiệu, mọi người đều đi tới cầm lấy bản đồ công viên. Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc tất nhiên cũng lấy một tờ, sau đó hai người nghe thấy tiếng ai đó thốt lên.
"Ối chà, khu Thần thoại Hoa Quốc? Khu Tương lai giả tưởng? Có cả Thế giới nước? Nghe tên đã thấy vui rồi đó, tui bắt đầu lo liệu một ngày thì có đủ thời gian chơi không đây!".
"Đại Phú Ông tu tiên là gì vậy? Người thật có thể điều khiển quái thú để thành tiên? Đó giờ chưa hề nghe nói tới trò này! Đến đó trước đi!".
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Có Đại chiến vũ trụ kìa! Còn được lái máy bay, tàu vũ trụ nữa! Ngắm cả thế giới luôn!".
"Tự trải nghiệm lịch sử tiến hóa của Trái Đất này trông hay quá, ba, con muốn coi!".
"Thế giới nước, thế giới nước! Tui muốn xuống đáy biển tìm kho báu!".
Sau khi có được bản đồ, mọi người lần lượt bị các trò chơi ở những khu khác nhau hấp dẫn. Đồng thời, sau khi xem bản đồ, trực giác của tất cả đều cho rằng chỉ một ngày thì hoàn toàn không đủ thời gian để chơi. Thử nghĩ nếu tốn những hai ngày mới chơi xong, vậy tức là phải trả gấp đôi vé vào, tự dưng thấy thốn tim quá. Nhất định phải nắm chắc thời gian!
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc mới tỉnh táo lại khỏi trạng thái khiếp sợ, sau đó phát hiện mọi người xung quanh đã bắt đầu dợm bước đến các khu khác nhau rồi. Hai người nhanh chóng lên tiếng: "Tới khu Thần thoại Hoa Quốc trước!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Hai người đồng thanh lần nữa nở nụ cười nhìn nhau. Trần Nhạc Nhạc xung phong chạy trước, Trần Quang phía sau cũng xắn tay áo đuổi theo.
Hai người chạy chừng mười phút thì đến lối vào của khu Thần thoại Hoa Quốc. Trần Nhạc Nhạc chạy quá nhanh nên bước hố một chân qua, kế đó hô lên.
"Sao vậy? Sao vậy? Có vấn đề gì hả? Cô trật chân sao? Để tôi nhìn xem!". Trần Quang từ phía sau vội chạy tới, lại nhìn thấy dáng vẻ há hốc mồm, mặt ngớ ra của Trần Nhạc Nhạc: "Chúa ơi, đường đi của khu Thần thoại! Anh nhìn xem, có phải toàn bộ lối đi đều là mây không?!".
Trần Quang hiện giờ không thể trả lời vấn đề của Trần Nhạc Nhạc được, bởi hắn ta cũng đã chìm trong cơn khiếp sợ tột cùng. Mọi lối đi trước mắt hắn ta đều được phủ một lớp gì đó trắng trắng, mềm mềm như mây, lúc bước lên cũng có cảm giác đàn hồi mềm mại. Con đường như mây này trắng muốt làm hắn ta thật sự không dám bước lên. Hơn nữa, đường đi ở đây dường như còn lơ lửng, lắc lư. Hắn ta nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ, thậm chí không ít người lớn tìm mấy đám mây lớn lớn rồi lăn lộn trên đấy.
"... Ha, giờ nhìn thế này tự dưng nghĩ, nếu có người mắc chứng sợ độ cao thì có dám đến đây chơi không ta?", Trần Quang nhỏ giọng nói thầm một câu.
Phía trước có cậu thanh niên ôm cứng ngắc không buông tay một nữ du khách xinh đẹp đi ngang qua: "A a a a! Tôi bị sợ độ cao, sợ độ cao! Làm ơn, cho tôi vịn một chút, một chút thôi!".
Mĩ nữ dường như tức điên vì cậu ta: "Sợ độ cao còn tới đây? Cậu bị đần à!".
Thanh niên nọ tuôn lệ: "Không được, ngay từ khi thấy chỗ này thì tôi đã thích rồi, dù sợ độ cao, tôi cũng phải chơi hết trò ở đây một lần!!".
Mĩ nữ và các vị khách xung quanh đều cạn lời với cậu ta nhưng rồi cũng bật cười. Ai đến đây đều hiểu được tâm trạng hiện giờ của cậu ta. Khu vui chơi này thật sự có sức lôi cuốn rất kì lạ, làm họ hoàn toàn không thể kháng cự.
"Đại Phú Ông Tu tiên và Đại Phú Ông Trở thành đế vương bên kia sắp bắt đầu rồi, nhanh nhanh nhanh! Mỗi lần chỉ một trăm người, một lần phải mất tận hai tiếng! Tuy có thể quay lại sau nhưng chậm quá thì ức chế lắm. Mau lên, không là không kịp!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Đúng, đúng, mau đi thôi. Nhưng mà tui muốn đi nhà ma, truyền thuyết nước mình có nhiều loại ma quỷ lắm! Không biết có đáng sợ không nữa...".
"A a a a a ——!! Làm tui sợ chết khiếp! Hù chết bé rồi!!". Vị khách nọ còn chưa nói xong, từ trong nhà ma chợt có mười mấy du khách trẻ tuổi đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mày tái mét lao ra: "Đậu má, mấy cậu chết thế nào thế? Tui bị quỷ đói ăn thịt!".
Sắc mặt nữ du khách cạnh anh ta xám ngắt: "Mình bị một con chim lửa thiêu chết... Cái cảm giác đó đúng là... Mình quyết định phải ăn mì lạnh một tuần".
"Mình bị búa đập chết!".
"Tớ thì bị hù chết! Bị dọa ngất thật luôn!".
"Tui lại bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi".
Mười mấy người tỉnh bơ bàn luận về các kiểu chết của mình sau khi vào nhà ma, đa số đều bị nhân viên quăng ra khi sắp ngất vì sợ, có vài kiểu chết, cũng như cách thoát ra khá đặc biệt. Một thanh niên trong đó nở nụ cười vô cùng thô bỉ: "Tui lại muốn vô đó lần nữa!".
"Hể, cậu còn muốn chơi nữa hả? Thật ra, chơi thêm lần nữa cũng không tệ, nhiều người trong chúng ta đều không đi hết lộ trình vì đủ kiểu chết khác nhau. Thẻ từ của tôi báo là tôi mới đi được một phần ba nhà ma thôi... À ha, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [50] muốn chết sao?".
[50] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay rối loạn ám ảnh cưỡng bức (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD): là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress; phổ biến nhất là sợ bị bẩn, sợ mắc sai lầm, đòi hỏi sự cân đối và chính xác, luôn kiểm tra, giặt giũ, sắp xếp, v.v.
"Tui đi được nhiều hơn cậu! Được bốn phần năm rồi!". Một cậu nam sinh tướng tá cao to hào hứng lên tiếng, sau đó mặt như đưa đám: "Suýt nữa đã hoàn thành rồi! Nhưng cuối cùng lại té chết...".
"Đây đâu phải nhà ma! Là phiên bản thực của Thoát khỏi âm phủ mới đúng!".
"Này này! Mấy cậu còn chưa nghe lý do tại sao tui muốn vào nữa mà!".
"Tại sao? Nhìn mặt cậu thì có vẻ như đã gặp cảnh đẹp rồi hen".
"Ha ha ha ha ha! Phải! Tui bị hồ ly tinh "hút" chết!!".
Bạn bè xung quanh cậu thanh niên: "...". Phắc!
Toàn bộ du khách nghe thấy câu này: "...". Cái lùm má!
Tiếp đó, bên kia bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu có tai và đuôi cáo. Đôi mắt to của cô nhìn nhóm người: "Anh trai, chị gái không chơi sao? Chơi trốn tìm với chúng em đi! Tối đa năm mươi người sẽ cùng tìm chúng em, nếu tìm được hết trong vòng một tiếng thì mỗi người sẽ được tặng một búp bê cáo, tăng vận đào hoa!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Ngay tức khắc, một nửa số người trong nhóm thanh niên vốn định đi nhà ma lần nữa đều trở giáo chơi trốn tìm.
"Ôi trời, nếu tôi không tự mình đến đây thì sẽ không tin được trên đời lại có một công viên giải trí thần kì tới vậy!". Trần Nhạc Nhạc đứng cạnh Trần Quang xuýt xoa, hôm nay cô chịu kinh hãi quá nhiều, giờ có hơi chết lặng rồi.
Trần Quang cực kỳ đồng ý rồi hăm hở nói: "Đi thôi, đi thôi! Chúng ta chơi tu thành tiên hay trở thành đế vương? Chơi Đại Phú Ông đi!".
Trần Nhạc Nhạc rất khí phách bảo chơi tu tiên. Giới hạn tối đa của Đại Phú Ông Tu tiên là một trăm người một lần. Sau khi họ đi thì sẽ có người tiếp tục bắt đầu, nghe có vẻ nhiều nhưng chẳng mấy chốc thì mọi người đã tập hợp đầy đủ. Vận may của Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang không tệ, hai người chơi đợt thứ hai. Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang đứng trên ô vuông của mình, sau khi một trăm người phía trước đều đổ ba lượt xí ngầu, cuối cùng cũng tới lượt đi của họ.
Trước mắt Trần Nhạc Nhạc xuất hiện một viên xí ngầu ảo. Cô thực hiện động tác thảy nó tới trước, xí ngầu lăn lăn vài cái rồi dừng ở ô số sáu!
Trần Nhạc Nhạc hứng khởi nhảy sáu ô, sau đó nhận được một thẻ triệu hồi trên ô đó. Có thể triệu hồi Ma Ngủ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trần Nhạc Nhạc đổ xí ngầu lần hai, lần này là năm. Cô đi bốn ô thì phát hiện trong ô thứ năm có một con quỷ nhỏ đang ngồi xổm ở đó, nó giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi cô vậy. Nó trông thật đến nỗi cô phải run sợ. Trần Nhạc Nhạc lấy thẻ triệu hồi ra, một yêu quái ôm gối xuất hiện. Không cần Trần Nhạc Nhạc lên tiếng, Ma Ngủ đã đưa con quỷ nhỏ kia vào giấc ngủ. Trần Nhạc Nhạc bước vô ô của tiểu quỷ, tiểu quỷ biến thành một tấm thẻ triệu hồi thuộc về Trần Nhạc Nhạc.
Trần Nhạc Nhạc phấn khích vô cùng, cô không kìm được nhìn qua bên cạnh, kế đó khóe miệng giật giật. Dường như, vận may của người bạn đồng hành cô mới quen có hơi kỳ dị.
Trong lần đổ xí ngầu đầu tiên, Trần Quang được một điểm, trên ô đó chỉ có một thanh linh kiếm sơ cấp. Trần Quang cầm lấy linh kiếm rồi đổ xí ngầu lần hai, vẫn là một điểm! Lần này hắn ta có được kỹ năng gọi sấm sét. Lần ba, vẫn một điểm, được thẻ thế thân, lần thứ tư...
Khi Trần Nhạc Nhạc đến đoạn giữa của tấm bản đồ khổng lồ, thăng cấp thành tu sĩ kỳ Kim Đan thì Trần Quang ôm một đống thẻ chỉ mới Trúc Cơ.[51]
[51] Các cấp bậc tu tiên chia thành 9 bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp; cũng có tác giả thay đổi một chút các bậc, thay hai bậc Hóa Thần, Luyện Hư bằng Phân Thần
Trần Nhạc Nhạc không khỏi bật cười. Toàn bản đồ khổng lồ của Đại Phú Ông Tu tiên cũng tràn ngập tiếng cười nói rôm rả. Mặc dù có người chơi cực kỳ xui xẻo mới đi ba lượt đã bị đại quỷ phế tu vi đuổi ra ngoài nhưng dù bị đá ra thì những người xui xẻo đó vẫn nhoài người bên lan can của bản đồ, háo hức trông mong nhìn phía trước, chờ người đầu tiên thành tiên. Mà lúc này, ở phía trước nhất của bản đồ, có năm người gần Đăng Tiên Đài màu xanh ngọc lam nhất, bọn họ cách đó chỉ còn một lần ném xí ngầu, tức là chỉ cần đổ xí ngầu một lần nữa thôi, nếu đúng điểm thì họ chính là người đầu tiên thành tiên! Cả bọn hiện giờ đều trông trâu bò vô cùng, một người trong đó còn cưỡi trên Bạch Hổ ảo kìa! Người nọ vừa tự sướng vừa la hét phấn khích, mặt mày bốn người khác cũng đỏ au vì hào hứng, đều đang cầm di động chụp hình, quay phim lia lịa.
Lúc này, Trần Nhạc Nhạc tinh tường nhìn thấy một thanh niên cách Đăng Tiên Đài hai lần đổ xí ngầu ở phía sau năm người họ bỗng lấy ra một tấm thẻ màu xanh lam, sau đó nở nụ cười hèn hạ. Trần Nhạc Nhạc tức khắc lấy thẻ thế thân ra, sau đó tất cả người chơi và người xem ở đây đều tận mắt chứng kiến một lần nước nhấn chìm thế giới. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
【 Tích! Trương Đại Long sử dụng thẻ Thủy thần, nhấn chìm thế giới. Loại tám mươi hai người 】 .
Mọi người: "...". Chời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, chơi dị được luôn!!
Trần Nhạc Nhạc: "May mà mình phản ứng nhanh".
****************
Chương 22:
Do Trương Đại Long dùng thẻ Thủy Thần nhấn chìm thế giới, cũng chính là toàn bản đồ, thế nên tất cả những ai không phòng bị và không có đồ bảo hộ hữu hiệu đều game over. Gần như một nửa số người trên bản đồ đều chết đuối, mà năm người chơi gần Đăng Tiên Đài nhất cũng đau đớn bị loại mất bốn người.
Trương Đại Long ngửa gương mặt trẻ con trông có phần vô hại của mình lên trời, cười ha hả. Làm không ít người bị loại hận không thể xông lên đánh gã một trận nhừ tử!
Trên bản đồ khổng lồ lúc này chỉ còn lại mười mấy người. Trừ Trần Nhạc Nhạc và mấy người có lòng cảnh giác cao đã lập tức phản ứng ngay khi Trương Đại Long lấy thẻ ra thì có chín người, tính cả Trần Quang, đều sống sót trong tình trạng mông lung, ngu người. Trần Nhạc Nhạc nhìn Trần Quang rồi cười, thậm chí còn có tâm trạng gọi hắn ta.
"Sao anh sống được thế?". Lúc cô vừa quay đầu thì rõ ràng đâu thấy người này nhúc nhích.
Trần Quang hử một tiếng rồi đẩy kính mắt: "... Tôi có nhiều thẻ lắm, cầm không hết nên đã dùng thẻ Hộ thân có tác dụng trong thời gian ngắn, có thể phòng tránh tất cả bất trắc".
Trần Nhạc Nhạc khô lời, ở một khía cạnh nào đó thì vận may của anh chàng này cũng khá là nghịch thiên đấy. [52]
[52] nghịch thiên: trái với đạo Trời, ở đây ý nói bạn Quang may mắn đến vô lí
Trương Đại Long dùng thẻ xong đương nhiên rất vui vẻ. Bây giờ trừ gã ra thì phía trước chỉ còn một người. Chỉ cần lượt kế "xử" tên đó... Trương Đại Long còn đang suy nghĩ, chợt thấy người kia quay lại, giơ ngón giữa với gã rồi lấy ra một tấm thẻ màu đen. Trương Đại Long tức thì thấy không ổn, cái thẻ này nom có vẻ cực kỳ trâu bò. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Sau đó, toàn trận lại vang lên tiếng nhắc nhở.
【 Tích. Lưu Mãng sử dụng thẻ Ma Vương. Một phút nữa, Đại Ma Vương sẽ tấn công toàn bộ người tu tiên trên bản đồ. Mời các vị chuẩn bị sẵn sàng 】 .
Trương Đại Long: "Phắc! Có cần phải ác vậy không?!".
Trần Nhạc Nhạc: "Đừng vậy chứ! Tui mới dùng một thẻ rồi, lượt này không được đi!!".
Du khách 1: "... Người anh em, cậu cũng sắp thành tiên rồi, hà tất phải mời Ma Vương chớ! Tụi này còn đi chưa được nửa đường này!".
Du khách 2: "Tui đi được nhưng hồi nãy đã dùng hết bảo bối để lên Nguyên Anh rồiiiii! Sao bây giờ?".
Trần Quang: "... Ể. Mình nhớ hình như...". Trần Quang cấp tốc tìm ra một tấm thẻ năm màu rực rỡ trong đống thẻ của mình, chợt thấy hơi lo lắng, không biết có tác dụng không.
Trần Quang mới lấy thẻ ra, Trần Nhạc Nhạc, Trương Đại Long bên kia và tất cả người chơi khác đã bị Đại Ma Vương chém chết như thái rau, Trần Nhạc Nhạc tức tối dậm chân, Trương Đại Long cũng đau lòng hết sức, gã chỉ còn hai lượt nữa thôi! Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi bước tới cạnh rào bảo hộ, chuẩn bị nhìn Lưu Mãng kia thăng thành tiên. Kế đó, Trần Nhạc Nhạc bỗng nhìn thấy Trần Quang.
"Ớ! Trần Quang anh còn sống à! Mau tìm bảo bối đi, Đại Ma Vương sắp tới rồi kìa!". Trần Nhạc Nhạc hét lên với Trần Quang, người duy nhất còn lại, Trần Quang mỉm cười với cô.
Ngay giây phút móng vuốt của Đại Ma Vương sắp chạm tới Trần Quang, tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên.
【 Tích. Trần Quang sử dụng thẻ Công viên giải trí Sơn Hải, Đại Ma Vương bị bắt về công viên giải trí 】 .
Trần Nhạc Nhạc: "...". Được luôn?!
Lưu Mãng: "... Đậu má vậy cũng được hả! Đừng lừa tôi! Đại Ma Vương của tôi là thẻ năm sao cấp cao nhất! Thẻ Công viên giải trí đó của anh cấp bao nhiêu?!".
Trần Quang khụ một tiếng: "Trên thẻ không hiện sao, chỉ có một vương miện xanh lam. Ừm, thật ra bây giờ tôi mới Trúc Cơ thôi, cậu cũng Đại Thừa rồi, chỉ một lượt nữa là cậu tới mà đúng không? Đừng để ý đến tôi". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Lưu Mãng căm tức nhìn chòng chọc vào Trần Quang, gã ta cảm thấy mình bây giờ y như boss lớn sắp bị một tên thất bại phản kích vậy! Hít sâu một hơi, Lưu Mãng thầm quyết định, gã ta nhất định phải đổ ra con bốn điểm!!
Mọi người đều cực kỳ hồi hộp đứng hóng hớt, đa phần đều cho rằng người thành tiên đầu tiên là Lưu Mãng, dù sao gã ta cũng chỉ còn bốn ô nữa thôi, mà Trần Quang tuy có vẻ lợi hại nhưng tu vi của hắn ta quá kém, hẳn sẽ là người thứ hai thuận lợi thành tiên.
Sau đó, mọi người đứng xem thấy Lưu Mãng đổ liên tiếp bốn lần đều trượt, không dư thì thiếu. Còn Trần Quang cứ như được