Tuần này t hơi bận nên Sơn Hải có 1 chương thôi nha <3
Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 7:
Sau khi quét sạch toàn bộ yêu ma ở huyện Hải Nguyên, boss Du tìm được bốn người soát vé, hay nên gọi là gác cổng. Vì hai nhân viên bảo vệ và bốn người soát vé đều chịu ơn của y nên lão đại Du Nhạc Nguyên cho rằng, y có thể bớt chút tiền lương. Mà trước khi công viên giải trí này có lợi nhuận, hoàn toàn có thể không trả lương.
Bọn họ chậm rãi đáp xuống từ không trung. Du Nhạc Nguyên đi đầu, phía sau bên trái là thư ký Thục đang nói cho y về các cơ sở thiết bị hiện có của công viên giải trí, đằng sau đó là hai bảo vệ lão Chương và lão Đới, cuối cùng là tứ linh đi cạnh nhau. Điệu bộ tiêu sái [16], nét mặt khí phách đó, nhìn thế nào cũng giống sếp lớn nào đó đi thị sát sân bãi nhà mình.
[16] tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao. [Nguồn: Từ điển tiếng Việt]
"Lão đại, ngài yên tâm! Theo như tôi thấy thì thực lực của ngài tuyệt đối đứng đầu cả huyện Hải Nguyên; sau khi ngài đến, toàn bộ công viên giải trí đã trở nên trong lành không ít. Công viên của chúng ta chắc chắn sẽ rất đắt khách! A, phía trước chính là phòng bán vé. Ý định ban đầu khi nơi này được thành lập là muốn vượt qua công viên giải trí lớn nhất thế giới nên có tận tám nơi bán vé. Phía sau khu bán vé là cổng trước của quảng trường, trên quảng trường có một đài phun nước động vật khổng lồ, phía sau quảng trường chính là cửa soát vé". Nói đến đây, thư ký Thục nhìn sang tứ linh phía sau, nói với bọn họ: "Vị trí làm việc của các cậu là ở khu soát vé. Ở đó có tổng cộng mười hai cửa, mỗi người các cậu vừa khéo có thể phụ trách ba cửa".
Tứ linh nghe vậy thì bình thản gật đầu. Đừng nói là một người phụ trách ba cửa soát vé, cho dù là một người bao hết tất cả thì cũng chẳng có vấn đề.
"Chỗ nào có vấn đề?". Du Nhạc Nguyên nhìn đài phun nước cũ kỹ và cửa soát vé, sắc mặt vô cùng khó coi. Đúng là xấu xí.
Thư ký Thục lau mồ hôi trên trán: "Ngay cổng chính của tòa lâu đài phía sau cửa soát vé. Lúc đầu, khi công viên giải trí còn người đến, chỗ cổng chính đã có hơi kỳ lạ, mỗi lần mọi người đi qua đều sẽ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, còn thấy lạnh lẽo từ đầu xuống chân. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng sau đó thì tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Càng ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng khóc ở đó, sau khi đi qua cổng còn thấy người mình bị ướt, dọa không ít người".
"Đương nhiên, khi xảy ra chuyện đó, người xây dựng công viên giải trí này rất nóng ruột. Anh ta tìm người của Trương gia đến xem thế nào. Kết quả lại không tra ra được cái gì, tiếp đó nơi này bỗng tràn ngập âm khí và ma khí. Chỗ có vấn đề không chỉ ở riêng cổng chính nữa, cuối cùng người sáng lập đó hết cách, đành từ bỏ chỗ này. Do đó mà còn thiếu nợ người ta, nghe nói khi Chính phủ tìm được anh ta thì anh ta đang chuẩn bị nhảy lầu tự sát!".
Du Nhạc Nguyên nhìn cổng vào trông bình thường của tòa lâu đài, hừ một tiếng đầy ghét bỏ. Chả trách không kiếm tiền được, chẳng hiểu làm sao mà xây được cái cổng xấu xí, tầm thường như vậy nữa.
"Công viên này lúc trước tên gì?".
Thư ký Thục nhanh chóng đáp: "Công viên giải trí Vui Ngất Trời!". Suy nghĩ một chốc rồi thư ký Thục lại nói thêm: "Tôi thấy cái tên này rất thô tục, ngài thấy sao?".
Nguyên đại thần gật đầu: "Từ giờ gọi nó là công viên giải trí Sơn Hải, ngụ ý là núi, sông, hồ, biển đều mặc ta sử dụng".
Thư ký Thục: "Vâng!". Quả nhiên thực lực cách biệt có khác, tên này nghe khí phách vô cùng!
"Nếu đã là công viên giải trí Sơn Hải, dĩ nhiên không thể để nó nhìn kỳ dị thế này được, bắt đầu sửa đổi quảng trường trước đi". Nói rồi, Du Nhạc Nguyên xoay người, khẽ phất tay áo về phía quảng trường cũ nát và khu soát vé của công viên giải trí. Lực nước cuồn cuộn tuôn ra từ bốn phía, sau đó đám người thư ký Thục tận mắt nhìn thấy dòng nước đó tựa như một người thiết kế vô cùng khéo léo, tiến hành tu sửa toàn bộ đài phun nước động vật ở giữa quảng trường và cửa soát vé!
"A, trời ơi! Ngài đổi động vật hoạt hình thành Tỳ Hưu?!". [17]
[17] Tỳ Hưu (tiếng Trung Quốc: 貔貅 Phiên âm: pí xiū) là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng. [Nguồn: Wikipedia]
Du Nhạc Nguyên bình thản nói: "Ừ, tiền vào như nước [18]. Chỉ vào, không ra".
[18] Nguyên văn là chiêu tài tiến bảo [招财进宝], một câu chúc khi khai trương kinh doanh ở Trung Quốc, đại ý là có được vận may, tiền của, tiền tài đổ về.
"A, đúng là rất oai phong, khí phách... Hả, nó bị nước kéo đi?", thư ký Thục lại không nhịn được kinh hoảng hô lên.
Du Nhạc Nguyên nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ: "Nếu đã là công viên giải trí thì tất nhiên phải có chỗ thú vị". Dường như vẫn thấy chưa đủ, Nguyên đại thần thoáng trầm tư rồi lại phất tay áo. Ngay sau đó, xung quanh Tỳ Hưu đang được nâng lên đỉnh đài phun nước xuất hiện một vòng những cột nước hơi thấp hơn nó một chút. Trên đỉnh mỗi cột hiện ra mười