Bởi vì bị Giang đại tẩu coi như kẻ thù, An Khê ở Giang gia càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng càng trầm mặc hơn.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, bác sĩ Hoàng tìm một chiếc xe bò đưa họ lên thị trấn.
Vốn cho rằng chỉ có cô cùng bác sĩ Hoàng đi lên huyện, nhưng lúc rời đi lại có thêm một Giang Thúy Thúy.
Không biết cô ta làm cách nào để bác sĩ Hoàng đồng ý cho đi cùng.
Ngồi trên xe bò, An Khê cuộn chân lại, đầu kê vào đầu gối, mắt không chớp mà nhìn thẳng phía trước.
Giang Thúy Thúy ngồi bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người chừng một gang tay, không ngừng nhìn về phía cô vài lần.
Cô cảm thấy nếu là trước đây, trên mặt giả bộ cũng được, ít nhất còn giữ được bề ngoài hòa bình.
Nhưng mà bây giờ, cô lại thấy không nhất thiết phải làm vậy nữa.
Bọn họ xuất phát vào buổi sáng, mãi đến khi trời tối, sao hiện ra trên trời rồi mới đến được thị trấn.
Lần này là bác sĩ Hoàng đi công tác, phí ăn ở đều được bao.
Buổi tối trên huyện rất yên tĩnh, trên đường cũng rất ít người đi đường.
Đi một đoạn dài mới thấy được một ngọn đèn đường, bóng của ba người kéo dài trên mặt đất.
Lúc đến nhà khách (*) trong huyện, người ta đã đóng cửa từ sớm, bác sĩ Hoàng ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa gọi rất lâu mới nghe được tiếng bước chân lẹt xẹt bên trong.
*nhà khách: nhà khách, phòng tiếp khách của cơ quan, chính phủ
"Gọi cái gì mà gọi, vội đi đầu thai à!" Cửa vừa mở, bên trong liền xuất hiện một khuôn mặt ghen ghét không kiên nhẫn.
Dưới ánh đèn điện yếu ớt, ở khóe mắt của người đàn bà trung niên còn vương mấy cục ghèn mắt.
"Đồng chí, chúng tôi từ thôn Tam Thủy tới tham gia hội thảo y học Huyện tổ chức.
Đây là giấy chứng nhận của tôi", bác sĩ Hoàng ôn hòa lấy ra giấy chứng nhận.
Người nọ giật lấy chứng nhận trên tay bác sĩ Hoàng, vừa lật vừa mắng: "Bà đây kệ ông là Thiên Vương lão tử, ban ngày dài như vậy không thấy ông tới.
Buổi tối lại ở đây gõ cửa vang cả trời đất, còn để người khác ngủ nữa hay không."
Lại khép nép xin lỗi một phen người nọ mới miễn cưỡng chừa ra một khe hở cho bọn họ đi vào.
Sau cùng sắp xếp cho họ ở trong phòng đã chuẩn bị trước.
Bác sĩ Hoàng một mình ở một phòng, An Khê cùng Giang Thúy Thúy ở một phòng.
Căn phòng đơn rất nhỏ, một chiếc giường bên trong đã chiếm gần hết không gian, không có cửa sổ.
Trừ cánh cửa kia ra, căn phòng này giống như một chiếc quan tài cho người sống.
Không gian chật chội khiến người ta thở không nổi, nhất là lại phải ở chung với người có hiềm khích với cô.
Trước mặt Giang Thúy Thúy, An Khê luôn im lặng, cơ bản không nói chuyện gì với cô ta.
"An Khê", phòng quá chật chội, Giang Thúy Thúy dễ dàng dùng khuỷa tay đụng đụng An Khê, An Khê nghiêng người qua một bên, không quan tâm tới cô ta.
Trên mặt Giang Thúy Thúy xuất hiện tia tức giận ngắn ngủi, nhưng bị cô ta nhịn xuống.
"An Khê, tôi biết mấy lần trước giọng điệu của tôi không tốt.
Nếu cô vì chuyện này mà tức giận với tôi thì thật sự không cần thiết đâu.
Ôi! Cô không biết chứ, anh Giang Triều là người tôi thích nhất.
Thấy cô sống trong nhà họ Giang, trong lòng tôi tức giận nên lúc nói chuyện không thèm suy nghĩ.
Nhưng tuyệt đối không phải tôi cố ý nhắm vào cô đâu.
Tôi nghĩ rồi, cũng không phải là cô muốn sống trong nhà chú Giang.
Hơn nữa, tôi tin tưởng anh Giang Triều, dựa vào tình cảm giữa chúng tôi, anh ấy sẽ không thay lòng đổi dạ đâu! Cô yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý giọng điệu, chung sống thật tốt với cô."
An Khê ừ nhẹ một tiếng, tiếp tục việc còn đang làm dở.
Giang Thúy Thúy nói nửa thật nửa giả.
Phần thật có thể là phần về Giang Triều kia.
Là một nữ phụ pháo hôi độc ác trong truyện, cô cũng không ngu đến mức tin rằng Giang Thúy Thúy sẽ không cố ý nhắm vào cô nữa.
Cô không biết Giang Thúy Thúy lại có âm mưu gì, hay là ý đồ thực sự của cô ta là gì.
Nhưng mà cô đoán, có lẽ là giảm lòng phòng bị của cô xuống rồi tuyên bố chủ quyền đi!
Chỉ là không ngờ cô ta và Giang Triều đã phát triển tới bước lưỡng tình tương duyệt rồi.
Lồng ngực rầu rĩ, trái tim cô hoảng hốt, vội vàng đè nén thứ cảm xúc kì lạ trong lòng.
"Chuyện của cô và Giang Triều không liên quan tới tôi, tôi đẩm bảo với cô, sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì giữa hai người.
Cho nên tôi cũng hy vọng cô không kéo tôi vào tranh chấp của các người.
Ai đi đường người nấy", An Khê cúi đầu, buồn bực nói.
Giang Thúy Thúy là người không có lợi thì không dậy sớm.
Cô ta trọng sinh về đối phó Điền Khê, một bên là vì trút giận cho Giang Triều, bên còn lại là vì muốn dọn dẹp chướng ngại vật cho chính mình.
Ở trong truyện, sau khi Điền Khê đến không lâu, thôn Tam Thủy lập ra một trường tiểu học trong thôn.
Chỉ là khi tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa rồi thì lại thiếu một giáo viên.
Khi đó Điền Khê là người có học vấn cao nhất thôn, mọi phương diện đều thích hợp.
Nhưng có một điều, cô không phải người của thôn.
Chỉ một điều này, trở thành trở ngại lớn nhất.
Thật ra sau khi Điền Khê tới thôn Tam Thủy liền hối hận.
Lúc còn ở Bắc Kinh, cô căn bản chưa làm qua việc gì nặng nhọc.
Việc lao động hàng ngày ở trường đều bị cô lấy bệnh viêm dạ dày cấp tính ra làm cớ, có thể trốn thì liền trốn.
Vừa đến đây, làm sao cô có thể chịu được cường độ lao động cao như vậy, trong lòng vẫn luôn nghẹn một bụng khí.
Sau khi biết không còn hy vọng trở về Bắc Kinh, cô liền lên kế hoạch khiến ngày tháng sau này của mình thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần có thể gả cho một người nào đó trong thôn Tam Thủy, cô sẽ được tính là người của thôn, cũng có thể làm giáo viên, lãnh một phần lương của nhà nước.
Mà lúc ấy Giang Triều là người duy nhất cô để ý tới.
Nhưng mà hình như Giang Triều không có ý gì với cô, năm lần bảy lượt ám chỉ hai người không có kết quả.
Điền Khê cắn răng, diễn một vở kịch khỏa thân trước mặt Giang Triều, sau này hai người thuận lí thành chương mà kết hôn.
Chẳng qua là sau khi nữ chính Giang Thúy Thúy trọng sinh, chuyện rẽ sang hướng khác.
Giang Triều là người cô ta để ý, làm sao mà đến lượt Điền Khê giữa chừng nhảy ra làm thiêu thân, nghĩ cũng biết thành nhân vật pháo hôi.
An Khê không biết những lời cô vừa nói, Giang Thúy Thúy nghe lọt được bao nhiêu.
Nhưng cô đã cố hết sức, cũng đã tỏ rõ lập trường của bản thân.
Nếu Giang Thúy Thúy vẫn không định tha cho cô, vậy cô đành phải tiếp chiêu.
"An Khê, cô thật sự không cần phải vậy đâu, làm như là tôi bắt nạt cô vậy.
Nói thật lòng, tôi rất hâm mộ cô đấy.
Cô tốt nghiệp phổ thông, là thanh niên trí thức, lại là người thành phố, chắc chắn điều kiện trong nhà cũng tốt.
Không giống tôi, tốt nghiệp tiểu học xong phải bỏ học về nhà, giúp gia đình làm việc, cũng không biết được chữ.
Tôi thật lòng muốn làm bạn với cô, muốn học hỏi gì đó từ cô như biết chữ, tính toán.
Sau này tôi cũng dễ có tiếng nói chung với anh Giang Triều.
Cô không biết thôi, anh Giang Triều của tôi tuy học vấn không cao bằng cô nhưng dù sao cũng tốt nghiệp cơ sở!" Giang Thúy Thúy nói, lúc nói đến cuối cùng còn lộ chút tự hào.
"Lúc chúng tôi đi học, trường học rất ít khi mở lớp.
Đa số thời gian đều tham gia lao động giống cô, căn bản không học được gì cả, cho nên rất khó dạy cô cái gì." Lời An Khê nói đều là sự thật.
Trong kí ức nhạt nhẽo của Điền Khê, đời học sinh của cô ấy đúng thật là không học được gì.
Nghe vào Giang Thúy Thúy lỗ tai,