"Lục Tử làm sao mà co quắp thành bộ dáng này rồi......" Những lời nói đó cứ ríu rít tiến vào lỗ tai.
An Khê từ trước đến nay đều có thói quen im lặng, không phải loại người thích xem náo nhiệt.
Lần này nhưng là hiếm thấy, hướng đám người phía trước đi tới.
Cũng may cô trời sinh xương cốt nhỏ nhắn, dễ dàng lách qua khe hở giữa mọi người đi vào bên trong.
"Mẹ Lục Tử à, Lục Tử sợ là bị động kinh rồi, chị thử lật người Lục Tử lại, dùng búa gõ lên lưng thằng bé vài cái không chừng sẽ đỡ hơn đó", một người đàn ông lớn tuổi, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm chỉ bảo.
Trên mặt đất, một đứa bé khoảng chừng 10 tuổi nằm đó, tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, chỉ thấy tròng trắng.
Bên cạnh là người phụ nữ trung niên khóc đến nỗi chấn động trời đất, không có biện pháp nào, sau khi nghe được lời nói của ông lão ấy, như nhìn thấy tia hy vọng, chạy Đông chạy Tây tìm búa.
An Khê xem bệnh trạng của đứa nhỏ kia, đại khái có thể xác định là động kinh.
Thời điểm người bệnh phát tác cơn động kinh, tình trạng thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng, kỳ thật phần lớn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chờ bản thân người bệnh cố gắng vượt qua liền sẽ tốt lên.
Chẳng sợ người bên cạnh áp dụng biện pháp cấp cứu gì, cũng tuyệt đối không nên dùng biện pháp thô bạo như dùng búa gõ lên người.
Hiển nhiên đứa bé này là lần đầu tiên phát bệnh, bằng không đại thẩm sẽ không hoảng loạn như vậy.
Mắt thấy bọn họ thật sự tìm được búa, đứa bé nhỏ như vậy, một búa đi xuống, đừng nói là đang phát bệnh, dù không có bệnh cũng đánh ra bệnh.
"Thím", An Khê ra tay ngăn cản ý định lật người cậu bé lại, "Mọi người đừng làm gì cả, cứ để đứa nhỏ tự mình vượt qua sẽ khỏi bệnh ngay thôi, dùng búa nện thật sự sẽ xảy ra chuyện."
"Cô hay chú chín giỏi hơn đây.
Vậy căn cứ theo lời cô nói, nếu Lục Tử thật sự xảy ra chuyện, cô có thể chịu trách nhiệm", Giang Thúy Thúy miệng lưỡi sắc bén phản bác.
Trong mắt đại thẩm có chút dao động, lời nói của Giang Thúy Thúy khiến bà ta như ăn một viên thuốc an thần.
Chú chín là hoá thạch sống trong thôn bọn họ, muối ông ấy ăn so với cơm tiểu cô nương này ăn còn nhiều hơn, lời nói của ai đáng tin hơn không cần nghĩ đều biết.
An Khê đỏ bừng cả mặt, cô không quen cùng người khác tranh cãi.
Nếu là chuyện khác, người ta phản bác cô ra sao, cho dù biết mình nói đúng, cô cũng sẽ chủ động lùi một bước, không tranh chấp bất hòa.
Nhưng cương vị là một bác sĩ, có trách nhiệm với bệnh nhân là điều cuối cùng cô cần khắc cốt ghi tâm, cho nên lúc này An Khê nhất định phải ra mặt.
"Thím, người nghe con nói trước, thời điểm con ở Bắc Kinh đã từng đi tình nguyện tại bệnh viện.
Bệnh của đứa trẻ này gọi là động kinh, thời gian con ở bệnh viện từng gặp qua trường hợp như vậy.
Khi đó nghe bác sĩ nói, thời điểm phát bệnh không thể lộn xộn, tốt nhất để cho người bệnh cố nhịn qua cơn là khỏi.
Nếu người nhà không biết, tác động lên người bệnh, tình trạng bệnh sẽ càng chuyển biến xấu, đến lúc đó chỉ gây thêm khó khăn trong quá trình điều trị", An Khê sắp xếp tốt lời nói sao cho có sức thuyết phục một chút.
Đại thẩm không có chủ ý, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía chú chín.
Kỳ thật biện pháp kia của chú chín là do ông ấy nghe người qua đường nói, rốt cuộc hữu dụng hay không thì ông ấy không biết.
Thấy bộ dạng chắc chắn của tiểu trí thức, hai mắt đều đã đỏ lên, nói không chừng biện pháp của ông ấy hẳn là có vấn đề.
Tuy chú chín là một lão già sống trên đời đã mấy chục năm, nhưng cả đời chưa từng ra khỏi thôn Tam Thủy, tầm mắt rốt cuộc vẫn có giới hạn.
Tiểu trí thức tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là từ thủ đô - nơi chủ tịch nước đang ở - tới thôn này, so với người nhà quê bọn hắn tất nhiên biết nhiều hơn chút.
"Mẹ Lục Tử à, chị nghe tiểu trí thức này nói đi, bác sĩ tại bệnh viện thủ đô nói không