Ánh sáng ban mai chiếu vào lớp học qua ô cửa sổ bị vỡ, những hạt bụi mịn treo lơ lửng trong chùm ánh sáng.
Trong phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dài và tiếng bút gõ xuống bàn.
An Khê ngồi ở vị trí thứ ba gần cửa sổ, đúng vào chỗ cửa kính thiếu một mảnh, ánh nắng vừa vặn chiếu lên giấy thi của cô, khiến tờ giấy đã vàng trông càng vàng hơn.
"Đàn diệc bay trong hoàng hôn, nước thu và trời cùng một màu."
Câu đầu tiên của cổ văn chính là câu kinh điển nhất trong "Đằng vương các tự."
Trong mắt mọi người, cổ văn khó nhất, khó như lên trời vậy.
Nhưng nó lại là thế mạnh của cô.
Nhờ học nhiều qua sách y học nên cô cảm thấy cổ văn cũng quen thuộc chẳng khác gì tiếng Hán hiện đại, như một trực giác tự nhiên vậy.
Bây giờ cho dù để cô viết một bài luận văn tám trăm chữ, cũng không phải quá khó.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô bắt đầu đặt bút, hí hoáy viết liên tục trên giấy.
Ánh chiều hoàng hôn sắp rơi xuống, một đàn diệc bay lượn trên bầu trời.
Mặt nước mùa thu rộng thênh thang đến tận trời, bầu trời và nước như hòa làm một.
Tổng cộng có năm câu hỏi nhỏ, cộng với thời gian suy nghĩ và trau chuốt, cô bỏ ra không đến mười phút.
Giáo viên giám thị chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng đi lại trong phòng thi để ngăn chặn thí sinh gian lận, lúc thì dừng lại bên cạnh một học sinh, vừa gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Khi đi đến chỗ An Khê, anh dừng lại một lúc lâu.
Bởi anh bị ấn tượng bởi chữ viết của cô.
Chữ cô gọn gàng không hề cứng nhắc, tao nhã như một tác phẩm nghệ thuật treo trên tường vậy.
Đây đúng là minh chứng rõ ràng của câu, nhìn chữ như nhìn người.
Chưa xem nội dung thí sinh trả lời câu hỏi như thế nào, chỉ riêng chữ đẹp như thế này cũng đã được cộng vô số điểm, chắc chắn điểm của cô sẽ cao hơn người cùng trình độ.
Chỉ hơn mười phút, cô gái này đã bắt đầu sáng tác bài làm của mình.
Anh đi khắp phòng, thấy phần lớn mọi người còn đang dịch, không biết nên làm câu cổ văn này như thế nào.
Nhìn kỹ nội dung của bản dịch một lần nữa, đã có ý tưởng.
Anh không nhịn được gật gật đầu, vỗ vỗ vai cô gái nhỏ tỏ vẻ tán thành.
An Khê đang tập trung toàn bộ tâm trí vào đề thi, đột nhiên bị người ta vỗ vài cái, cô không nhịn được giật mình, chữ viết chệch một đoạn, vẽ ra một đường dài.
Cô quay đầu nhìn giáo viên giám thị, giáo viên cũng cảm thấy hơi áy náy vì đã dọa cô gái nhỏ.
"Viết không tệ." Sau đó anh đi về phía trước.
An Khê dở khóc dở cười nhìn bóng của thầy giáo.
Sao thầy giám thị có thể tùy hứng như vậy? Trước kia, khi cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên chỉ có thể ngồi trên bục giảng suốt hai giờ.
Sau khi suy nghĩ bị gián đoạn, cô mất nửa phút để ổn định và tiếp tục làm bài.
Bài thi có tổng điểm là 100, viết văn chiếm 70 điểm, An Khê không dám coi thường.
Đây là một chủ đề "con đường." Viết một bài luận không dưới tám trăm chữ dựa trên chủ đề được đưa ra.
Nói là viết văn nhưng thực tế chẳng khác gì bài kiểm tra chính trị, phải dựa vào tình hình chính trị hiện tại để viết.
Bình thường, nếu có điều kiện An Khê cũng hay đọc báo, những lời nói đó cô đều nhớ rõ, có thể viết chúng một cách dễ dàng, phù hợp với quy tắc.
Cô không làm việc độc lập, bởi như thế sẽ phải trả cái giá rất đắt, cô không thể gánh nổi cái giá đó nên chỉ viết những lời phù hợp với thời đại này, những thứ vượt qua sản phẩm của thời đại nhất định không để cập đến.
Thời gian thi ba môn là hai giờ, sau khi hoàn thành bài viết văn, cô cẩn thận xem lại bài thi nhiều lần, sau khi chắc chắn không có sai sót thì thời gian mới trôi qua bốn mươi phút.
Kỳ thi này có thể nộp bài thi trước thời hạn, giống như thí sinh ban nãy, xác định bản thân bị điểm 0 nên nộp bài rồi ra khỏi phòng thi.
Nhưng anh ta là ngoại lệ, bởi sau khi anh ta rời đi thì không có ai ra khỏi phòng thi trước.
Ở trong phòng thi thật sự nhàm chán, An Khê chỉ ngồi tại chỗ một lúc rồi đứng dậy nộp bài.
Bởi vì chuyện lần trước nên cô nộp bài sớm như lúc này cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên, nó vẫn thu hút sự chú ý của một số thí sinh đang lo lắng.
Sau khi ra khỏi phòng thi, An Khê chờ dưới bóng râm vài phút, xung quanh lặng lẽ đến mức có thể nghe thấy tiếng thí sinh lật bài thi trong phòng thi.
An Khê thấy vẫn còn sớm nên chạy ra cổng trường bên ngoài bãi đất trống đã có rất nhiều người ngồi, phần lớn đều là người nhà đi cùng thí sinh đang thi trong kia.
Bên ngoài có một quầy hàng nhỏ bán cháo đậu xanh, An Khê gọi một bát.
Bát cháo đậu xanh rất nặng, một bát lớn như thế chỉ có hai xu.
Nuốt một miếng cháo đậu xanh vào dạ dày, vị ngọt lập tức lan tỏa.
An Khê vui vẻ ngồi trên ghế đá chờ kết thúc kỳ thi.
Bên cạnh cô có một người phụ nữ, ôm một đứa trẻ xinh như búp bê khoảng hai, ba tuổi.
An Khê nhìn đứa trẻ lại nhớ tới hai đứa con trai mập mạp của mình, sắc mặt dần dịu đi.
"Đồng chí, tôi nghe người nhà nói phải thi hai tiếng đồng hồ! Sao cô ra ngoài sớm vậy?" Người phụ nữ ôm đứa trẻ hỏi.
"Không sớm, có người còn ra trước tôi!" An Khê cười nói.
"Đúng rồi, vừa mới vào phòng thi mà tôi đã thấy có người đi ra! Nộp bài sớm như thế, tôi sợ còn chưa kịp viết tên! Vừa nãy có một anh chàng bị ba cầm đế giày đánh, nói thái độ của anh ta không tốt.
Lúc ấy tôi buồn cười gần chết." Người phụ nữ tuổi chưa lớn, có lẽ ngoài hai mươi nhưng rất nhiệt tình, An Khê nảy sinh hảo cảm.
"Mẹ, con đói." Cô bé kéo quần áo của người phụ nữ, thì thầm, dáng vẻ cẩn thận vô cùng đáng yêu.
"Niếp Niếp ngoan, cha đi thi vất vả, chúng ta phải để danh tiền mua thịt để bồi bổ cho cha con, ngoan, con không đói nha!" Người phụ nữ vỗ vai cô bé, đôi mắt lóe lên, nhẫn tâm nói.
Cả người cô bé và người phụ nữ đều trông rất xanh xao và gầy gò.
Sau khi nghe mẹ nói xong, cô bé nằm im không dám ầm ĩ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
Tuy Tiểu Nhân Trần nhà cô cũng ngoan, nhưng đến lúc cãi nhau thì không giữ bình tĩnh, còn lúc đói thì cái miệng nhỏ nhắn sẽ bụm bịu, làm phiền người khác.
Sau khi làm mẹ, cô không thể chịu đựng được việc nhìn thấy đứa trẻ đau khổ.
Dù sao ở đây không có người quen, An Khê đưa chiếc bát rỗng cho chủ quán, mua thêm một bát cháo đậu xanh rồi trả tiếp hai xu.
Cô đưa cháo đậu xanh đến trước mặt cô bé: "Con tên là Niếp Niếp phải không? Dì mời con ăn cháo đậu xanh nhé, được không?"
Ánh mắt Tiểu Niếp Niếp sáng ngời, chỉ trong nháy mắt đó, An Khê cuối cùng cũng thấy được sức sống của cô bé.
"Không được, bát cháo đậu xanh này rất đắt, sao chúng tôi có thể nhận không của cô."
Nghe người phụ nữ nói xong, ánh sáng trong mắt của đứa trẻ lại tối đi.
"Sao mà không được, tôi cũng đang làm mẹ, sao có thể để con của mình đói bụng được.
Hơn nữa tôi vừa mới ăn một bát, bây giờ cũng không ăn thêm được nữa, nếu bỏ đi chẳng phải rất lãng phí sao.
Tiểu Niếp Niếp ngoan, nghe lời dì, con có thể bưng bát không?"
Cô bé gật đầu thật mạnh, ánh mắt cầu xin nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ đã hiểu nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn thấy cô bé bưng bát cháo, An Khê mới cười xoa đầu để động viên cô bé.
Cũng may không có ai nhận ra cô, nếu ở thôn Tam Thủy, cô nhất định không dám làm người tốt bừa bãi.
"Đồng chí, cô là thanh niên tri thức đến từ thành phố phải không? Tôi còn tưởng cô chưa kết hôn! Không ngờ cô còn có con." Người phụ nữ khẳng định, những thanh niên trí thức như cô rất khác những người sinh ra và lớn lên ở nông thôn như bọn họ,