Thời tiết tháng hai lạnh lẽo, không khí tràn từ cổ áo đi xuống tới người, An Khê không nhịn được hắt xì một cái.
Đám đông ồ ạt tràn về ga tàu hỏa, hỗn loạn mà ồn ào, hoàn cảnh xung quanh vừa dơ vừa loạn, cách đó không xa có một người ăn xin nằm một mình, giống như vị còn gì cắn thỉnh thoảng lại trở mình, xa xa vẫn có thể ngửi được mùi gì đó.
Tàu hỏa đã tới trễ hơn một giờ rồi, cũng không rõ là khi nào xe sẽ tới.
An Khê ôm đứa nhỏ trên tay không dám thả lỏng, ở ga tàu nhiều loại người hỗn tạp không rõ ràng, không thể không cảnh giác.
"Dì An ơi, em gái ngủ rồi ạ?" Con trai của Thiệu Bội Hà nhảy xuống từ trên đùi cô ấy xuống đi tới trước mặt của An Khê, cái đầu nhỏ của nó liên láu nhìn về phía trước.
An Khê sợ con gái mình sẽ bị cảm nên đắp chăn cho con bé, cả nửa mặt trùm trong chăn chỉ để lộ ra ngoài mỗi đôi mắt, lông mi của bé vừa dài lại vừa mềm.
Kim Tử dùng ngón tay của mình chọc một cái trên mặt của em gái rồi nhếch môi lên cười.
"Kim Tử, em gái ngủ rồi, con đừng chọc con bé nữa.
Nếu con làm cho em gái thức dậy thì dì đánh cái mông nhỏ của con đó.
Em trai không có ngủ đâu, con đi ra chơi với em trai đi." Thiệu Bội Hà chỉ Tiểu Quyết Minh đang nằm ê a nghịch ngợm trên người Giang Triều.
Kim Tử rất ghét bỏ liếc mắt nhìn nhóc, cái mũi nhỏ nhíu lại giống như một ông cụ non mà nói: "Con mới cãi nhau với em trai rồi, em trai nghịch lắm, còn ch ảy nước dãi nữa, bẩn lắm cơ."
Tiểu Quyết Minh lại càng khua tay mạnh hơn, cười khanh khách nói: "Không bẩn nha."
Mọi người lại càng cười to hơn, An Khê lắc đầu cầm lấy cái khăn lau dãi lau dãi cho nhóc.
Cô nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc một cái nói: "Bảo bảo, anh Kim Tử nói con ầm ĩ nữa, con có ầm ĩ không nào?"
"Anh trai không ầm ĩ!" Thằng bé nói xong thì ngồi im trên đùi của Giang Triều, đôi mắt trong xoe nhìn về phía trước giống như muốn đi qua chơi người gỗ với em gái và mẹ, nhưng không yên lặng được nổi bay giây đã lại cười khanh khách, vặn vẹo cái mông nhỏ rồi bò lên người Giang Triều.
"Cha, hôn hôn một cái." Nhóc vừa nói xong thì bẹp một phát lên mặt Giang Triều.
Giang Triều xoa đầu nhỏ của nhóc, cười mắng: "Tên nhóc con thối."
Thiệu Bội Hà vẫy Kim Tử tới đây, Kim Tử mới lưu luyến không rời trở lại bên người cô ấy, cái tay nhỏ bé của cậu nắm lấy tay của mẹ nói: "Đợi em gái thức dậy con sẽ ra chơi với em gái!"
"Được được, em gái dậy sẽ để cho con ra chơi cùng em ấy, tên quỷ con." Thiệu Bội Hà buồn cười nói.
"Tàu hỏa còn năm phút nữa sẽ đến nhà ga, bốn giờ năm mươi sẽ khởi hành đi tới Bắc Kinh, nhanh chóng thu dọn đi qua nhà ga."
Một tiếng còi inh ỏi vang lên trong phòng chờ, nhân viên công tác đứng ở cửa hét lớn, cả nhà ga giống như là nước sôi sôi trào lên.
Dòng người sốt ruột đi về phía nhà ga như ong vỡ tổ, chẳng có trật tự gì cả.
Trong phòng chờ thỉnh thoảng vang lên tiếng la mắng của nhân viên công tác, khung cảnh càng ồn ào hơn.
"An An, Tiểu Mai, theo sát anh đừng lạc mất." Giang Triều nhìn đám người cuồn cuộn đằng trước, trong mắt có ý cẩn thận, một bàn tay anh ôm chặt anh trai trong ngực, một cái tay khác cô hành lý.
Ở trên tay của anh nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng An Khê hiểu rõ trọng lượng của hành lý thật sự không nhẹ.
Người quá nhiều, An Khê cũng không dám lơi lỏng, gắt gao đi theo phía sau Giang Triều.
"Anh hai, anh yên tâm đi! Không lạc được đâu!" Giang Tiểu Mai ôm hành lý của mình có chút hưng phấn, đối với việc ngồi xe lửa thấy rất mới lạ.
Mấy người ở đây cũng chỉ có An Khê ngồi qua xe lửa, khi còn nhỏ cùng ba mẹ về quê quê quán không ít lần ngồi xe lửa, chỉ cần tưởng tượng đến việc phải ngồi ba ngày, cô đã có chút túng, nhưng mà không có biện pháp, không máy bay không tàu điện, muốn đi Bắc Kinh chỉ có thể thành thành thật thật ngồi thôi, may mắn bọn họ mua vé giường mềm, thế nào cũng có thể thoải mái không ít.
Một chiếc xe lửa sơn màu xanh dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trạm xe chen đầy người.
Đám đông theo hướng xe lửa đi tới, hơn nửa ngày thời gian đồng hành năm người mới tễ lên xe lửa, người nằm giường mềm không nhiều lắm, rất nhiều giường ngủ còn trống, không giống toa xe giường cứng nhét đầy một đống người, ngay cả chỗ đứng cũng không có cũng không có.
Kim Tử cùng Tiểu Quyết Minh sau khi lên xe lửa, vẫn đang cực kỳ hưng phấn.
Tiểu Quyết Minh vẫn còn quá nhỏ, chỉ vừa thấy nhiều người thì đã dễ dàng hưng phấn.
Kim Tử là bởi vì lần đầu tiên ngồi xe lửa, cho nên vui mừng mà chạy tới chạy lui trong xe.
Tổng cộng có năm cái giường ngủ, Thiệu Bạch Hàng cùng Giang Tiểu Mai rất tự giác mà bò lên giường trên, để giường dưới cho Thiệu Bội Hà cùng An Khê mang con nhỏ.
Xe lửa dần dần chuyển động, An Khê đặt em gái lên trên giường, anh trai đang trông mong mà ghé vào trên cửa sổ, cảnh sắc chuyển động ở trong mắt của bé, làm cho bé hưng phấn không thôi.
Bọn họ lên xe đã sắp sáu giờ, theo phong cảnh mà dời đi, bên ngoài trời cũng đã dần dần tối, ngoài cửa sổ là đồng ruộng mênh mông vô bờ, ở trong bóng tối ban đêm vẫn có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
Tiểu Quyết Minh náo loạn một ngày, sau khi ăn bột xong thì dỗ chút rồi ngủ.
Sau đó cô cũng đánh thức Tiểu Nhân Trần dậy, cho cô bé ăn xong rồi lại đi ngủ.
Thật vất vả mới dỗ được hai đứa nhóc con ngủ, An Khê mới vặn vẹo bả vai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"An An, lại đây.
Giang Triều dùng âm thanh cực nhỏ nói.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi, lại vẫn là nghe lời nói ngồi qua đi.
"Tóc rối loạn."
Chắc là là vừa rồi bị anh trai kéo rối loạn, cô tháo dây buộc tóc xuống đưa cho Giang Triều, sau đó xoay người lại phía anh.
Giang Triều luồn ngón tay qua, cẩn thận chải lại đầu tóc rối loạn, sau đó thuần thục mà buộc tóc lại.
An Khê nhìn mặt nghiêng của Giang Triều, nhân lúc bốn phía không người chú ý hôn một cái lên mặt anh, sau đó dường như không có việc gì mà quay mặt đi.
Giang Triều sờ sờ nơi còn lưu lại ấm áp trên mặt ấm áp, không khỏi không tiếng động mà cười.
Một quyển sách có thể chống đỡ Thiệu Bạch Hàng ba ngày hành trình, từ lúc lên xe anh ta bắt đầu cầm một quyển hồng nham rồi tự mình đọc.
Tiếng ồn ào xung quanh cũng ko ảnh hưởng tới anh ta.
Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm chừng hai giờ, cho dù là đôi mắt làm bằng sắt cũng mệt mỏi, anh ta mới rời khỏi quyển sách nhìn xung quanh, ngửa đầu nhìn phía trên, dư quang cũng có thể chiếu cố đến chung quanh.
An Khê là một người mẹ cực tẫn trách, Thiệu Bạch Hàng đối với cô không có nhiều ấn tượng lắm giờ đã có thêm một cái.
Chỉ là anh ta cảm thấy cô đã không có linh tinh như hai năm trước.
Thiếu nữ cùng thiếu phụ tuy chỉ cách một chữ, nhưng giữa hai bên lại bị một tòa núi lớn cách trở, hai bên tương đồng mặt, lại khác nhau hoàn toàn ở hai quần thể.
Khả cô nữ nhân đều sẽ trải qua một loại chuyển biến như vậy, hôn nhân là chất xúc tác tốt nhất của trận thúc đẩy chuyển biến này.
Anh ta không khỏi lắc đầu, cười chính mình phát loại này không thể hiểu được cảm khái làm cái gì.
Lại vừa lúc mới chuyển đầu, hai người phía dưới đã ngồi vào cùng đi, Giang Triều ở giúp An Khê cột tóc, kia đáy mắt mà ôn nhu như thế nào cũng che không được, hai người tựa hồ đối với loại hành động thân mật này tập mãi thành thói quen.
Làm không có chút nào xấu hổ, tự nhiên đến chính anh ta đều cảm thấy chính mình quá câu nệ tiểu tiết.
Thấy An Khê ánh mắt quét lại đây, Thiệu Bạch Hàng vội đem ánh mắt thu hồi tới, một lần nữa đặt trên sách.
Chỉ là kia còn không kịp thu hồi dư quang lại ở quét tới rồi An Khê hôn Giang Triều một khắc kia đọng lại xuống dưới.
Thì ra anh ta phán đoán cũng không hoàn toàn chuẩn xác, thiếu