An Khê chống đối huấn luyện viên Hoàng gây ra hậu quả có phần nghiêm trọng, nhưng nếu xảy ra sai sót, cô sẽ bị mắng thậm tệ nhất, sau đó gọi đội ra làm gương sai lầm.
Bởi vì một số sai lầm nhỏ, mà bị phạt không biết bao nhiêu vòng tròn.
Lúc đầu còn có thể chống đối, nhưng chẳng khác gì tú tài gặp lính, không thể nói lý mãi được, chỉ đành phá bình rồi bỏ chạy chứ không nói thêm câu nào.
Cảm giác bị nhắm vào không hề dễ chịu, sau lưng thì luôn ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.
Buổi tối, sau khi bị phạt chạy vài vòng, An Khê lê thân thể mệt mỏi trở về.
Ra đến cổng trường, cô nhìn thấy người đàn ông của mình tối nào cũng đến đón thì cảm thấy oan ức.
"Giang Triều, em mỏi chân không đi được nữa, anh cõng em." An Khê kéo cánh tay Giang Triều.
Ban đêm gió hơi lạnh, Giang Triều cởi áo của mình khoác lên vai cô, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ móc về phía cô: "Lên đi."
An Khê nằm sấp trên lưng anh, đôi tay nhỏ bé mềm mại quanh cổ anh.
Trên người Giang Triều có mùi bùn đất trộn lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng không hề khó ngửi, đó là mùi vị độc quyền trên người đàn ông của cô.
Trên con đường lớn bên cạnh có hai ngọn đèn đường, chỉ khi có Giang Triều cô mới dám đi đường tắt.
Đi qua con hẻm vắng vẻ mà bước chân của người đàn ông vẫn trầm ổn mạnh mẽ, anh vẫn ôm chặt đùi cô đi về phía trước.
"Huấn luyện quân sự có mệt không?" Giang Triều hỏi.
"Mệt chết đi được, lần trước huấn luyện em lỡ gây mâu thuẫn tới tên huấn luyện viên.
Bây giờ mỗi ngày anh ta không mắng em thì không thoải mái, còn phạt em chạy vòng rồi đứng lên ngồi xuống, cả người khó chịu muốn chết." An Khê than thở nhưng trong đó là sự bất đắc dĩ.
"Tại sao lại bắt nạt em như thế?"
Giang Triều không hỏi thì không sao, anh vừa hỏi cô càng ấm ức.
Nếu không có anh, cô có thể nuốt đắng nuốt cay rồi tự tiêu hóa.
Nhưng chỉ cần anh ở bên cạnh, tuổi của cô như giảm đi mười tuổi.
"Trong lớp nhiều người chuyển đi như vậy, tại sao anh ta chỉ gọi mỗi em ra ngoài mắng, còn bảo em nêu tên các bạn trong lớp.
Nhiều người như vậy, anh ta bảo em chỉ ai, chẳng lẽ em phải nói tên của cả lớp.
Như thế khác gì đắc tội với bọn họ, không muốn để em làm người? Thấy em không chỉ, anh ta phạt em chạy vài vòng quanh sân và mắng em yếu đuối vô dụng.
Anh nói xem có quá đáng không?" An Khê tức giận cắn răng nói.
"Người đó tên gì?" Đôi mắt màu đen của Giang Triều hoàn toàn hòa làm một thể với bóng tối, có tia sáng vô tình lóe qua làm hiện sự giận dữ đang ẩn núp trong bóng đêm.
"Anh hỏi để làm gì? Em không biết anh ta tên gì, chỉ biết họ Hoàng?"
"Không có gì, về nhà anh giúp em xoa bóp."
"Em biết chỉ có chồng em là tốt nhất." An Khê áp mặt vào cổ Giang Triều cọ cọ.
Cho dù những thứ khác thế nào, chỉ cần cô chịu thêm nửa tháng là có thể giải thoát.
Cô biết một số nữ sinh trong lớp đánh giá cô không tốt, nào là thích nổi bật, quá kiêu ngạo, khinh thường người khác, nào là được chiều chuộng nên yếu đuối, khổ một chút cũng không chịu nổi.
Nếu như trước đây, An Khê chắc chắn không nghĩ những từ này sẽ gắn với mình, cô cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình để người khác không để ý tới.
Nhưng chuyện không như mong muốn, cô càng không muốn người chú ý, càng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị người ta chỉ trỏ.
Không ghen tị là tầm thường, An Khê giả vờ không biết những đánh giá không tốt đó.
Dù sao những sinh viên có thể thi đỗ Đại học Bắc Kinh này đều có tố chất, ít nhất không trực tiếp mắng ngươi.
Nếu ở giữa một nhóm đàn bà trung niên ở thôn Tam Thủy, họ sẽ trực tiếp chỉ thẳng vào mũi rồi mắng bạn là đồ đê tiện, không biết xấu hổ, đồ [email protected] đãng.
Không biết kiếp này của cô có phải bị người ta nguyền rủa hay không mà đi đến đâu cũng bị người ta mắng.
Nhưng cô không biết năng lực chịu đựng của trái tim mình là bao nhiêu mà có thể bình tĩnh mắng lại người ta.
An Khê cười hì hì ôm cổ Giang Triều chặt hơn.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt.
Tầng một ký túc xá nam của khoa y đặc biệt mở ra làm ký túc xá cho huấn luyện viên.
Đồ đạc trong ký túc xá được sắp xếp ngay ngắn, cẩn thận, rất phù hợp với phong cách làm việc của quân nhân.
Rốt cuộc đàn ông vẫn là đàn ông, nhất là một đám thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầy nhiệt huyết, ít khi được tiếp xúc với phụ nữ, thì phòng ngủ là nơi họ bàn luận những lời tục tĩu nhất.
"Lão Hoàng, anh thành thật khai đi, có phải anh có hứng thú với cô bé tên An Khê trong lớp không, nếu không tại sao lại nhắm vào người ta như thế.
Chính tôi nhìn còn không chịu nổi.
Một cô bé xinh đẹp như vậy mà anh cũng nỡ ra tay cay nghiệt."
"Ôi! Lão Trương, anh đúng là đồ thô thiển.
Học cùng đám sinh viên tài năng của Đại học Bắc Kinh này mấy ngày, anh nghĩ có thể dùng tay bẻ hoa à!" Người đàn ông cao gầy cười quái dị, nói.
"Cút mẹ cậu đi, tôi đang nói chuyện với lão Hoàng! Cậu nói bậy cái gì đó?"
"Lão Trương, có thời gian nói bậy, hay chúng ta ra ngoài luyện tập thì thế nào.
Chỉ là tôi nhìn không vừa mắt cô ta.
Tại sao lại xinh đẹp, còn có thể khiêu vũ tốt như vậy, tôi cảm thấy loại người này thiếu tiền, phải cho bọn họ biết trời cao đất dày là như thế nào." Hoàng Thụ Thâm nắm chặt nắm đấm.
"Người ta xinh đẹp, biết khiêu vũ thì sao.
Cô ta có ăn gạo nhà cậu rồi bắt cậu ăn củ cải nhạt nhẽo đâu.
Mấy cô gái nhỏ có cơ thể mềm mại này rất ít, nếu cậu không thích người ta thì cũng đừng làm khó! Cậu không đau lòng nhưng tôi đau!"
"Được rồi, lão Trương, anh bớt nói mấy câu đi." Người đàn ông gầy gò thấy trong ánh mắt Hoàng Thụ Thâm có gì đó không đúng thì kéo huấn luyện viên Trương sang một bên, khoa tay múa chân trước ngực hai cái, bĩu môi nói: "Lão Hoàng à! Chuyện này chắc có hiểu nhầm, anh nói cũng vô ích.
Nhưng An Khê bị lão Hoàng hung dữ như vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, còn nói lý lẽ với anh chứng tỏ tố chất tâm lý của cô ấy không tệ."
Chuyện Hoàng Thụ Thâm có hiểu nhầm, chỉ có người đàn ông cao gầy ở cùng anh ta lâu nhất mới biết.
Vị hôn thê trước kia của anh ta cũng học múa, sau đó gặp được người có điều kiện tốt hơn nên bỏ rơi anh ta.
Trái tim bị tổn thương nên từ đó về sau, thấy cô gái nào biết nhảy sẽ tự động nghĩ người đó giống vị hôn thê cũ của mình, đều không vừa mắt.
Nhưng lần này anh ta đối xử với An Khê quá nghiêm khắc...!Tuy cậu ta cảm thấy anh ta một đòn làm lật thuyền chở đầy người là hay lắm, nhưng dù sao họ cũng là anh em nhiều năm nên không trách gì.
Đèn trên hành lang lóe lên hai cái, có tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, tiếng nam thô kệch ngoài cửa truyền vào: "Lão Hoàng, bên ngoài ký túc