"Bất động sản Hoa An".
Khi âm thanh vang vọng, Lý Ứng Thanh đứng lên như một mũi tên rời dây, sau khi đứng dậy anh ta nhận ra Giám đốc Trương đang nhắc đến Bất động sản Hoa An.
"Sao có thể chứ?" khuôn mặt đó như được nhuộm bằng bảng màu vậy, anh ta nhìn Giám đốc Trương với ánh mắt nghi ngờ.
Đứng không được, ngồi cũng không được, trông giống như một tên ngốc vậy, khung cảnh bên dưới không khỏi sôi sục, ánh mắt họ nhìn Giang Triều cũng thay đổi, thanh niên này thực sự nhiều lần khiến họ ngạc nhiên.
Họ lờ mờ đánh hơi ra những điểm đáng sợ của anh, đúng là anh đã làm mọi thứ mà không để lộ bất kỳ điều gì, không có bất kỳ dấu vết nào, anh đã lừa được mọi người và khiến họ tập trung vào Lý Ứng Thanh, kết quả anh làm ngư ông đắc lợi.
"Anh Triều, chúng ta trúng thầu thật sao, không phải đã nói?" Thạch Đầu khó tin nhìn về phía Lý Ứng Thanh.
Tiếng vỗ tay xung quanh làm cậu ấy chìm trong trạng thái mơ màng.
Giang Triều khóe miệng hơi cong: " Không phải nói với cậu rồi sao, trước khi có kết quả, đừng có vội kết luận.
Sau khi cậu nghỉ lễ xong trở lại nhất định sẽ rất bận rộn, trở về cậu liên lạc với Cẩu Đản, bảo cậu ta nhanh chóng thực hiện công việc, tranh thủ bước vào giai đoạn đầu tiên của dự án càng sớm càng tốt."
"Cậu ta khóc mất." Thạch Đầu cười nói.
"Cậu cũng không nhàn hạ hơn đâu."
"Giám đốc Giang, chúc mừng nhé! Sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn!" Giám đốc Trương bắt tay Giang Triều nói.
Sau khi tiếp đón, Giang Triều như thói quen cảm ơn Giám đốc Trương: " Nhờ có sự ủng hộ của Giám đốc Trương, nếu không Bất động sản Hoa An làm sao có thể thuận lợi lấy được dự án..."
Giám đốc Trương không khỏi say khướt trước những lời xu nịnh của Giang Triều, nhưng đó không phải thái độ tâng bốc mà anh từng lời nói chân thành của anh chạm đến trái tim của ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy đây là một người bạn có thể tâm sự cùng.
Nhưng ông ấy vẫn không quên mục đích ban đầu của mình: " Giám đốc Giang quen Giám đốc Lưu sao?"
Mọi người đều gọi ông ấy là Giám đốc Trương, nhưng thật ra phải thêm một chữ "phó" phía trước nữa thì mới phù hợp.
Chỉ là người Trung Quốc thường khá mẫn cảm đối với chữ "phó" này, muốn làm người dẫn đầu ai muốn bị đè đầu đâu, nên thường ngày mọi người xưng hô với ông ấy đều bỏ chữ "phó" đi.
Dự án quảng trường thương mại này vẫn luôn do ông ấy phụ trách, vốn dĩ muốn giao hạng mục này cho em rể của ông ấy nhưng không ngờ đến lúc mở thầu, Giám đốc Lưu đột nhiên lại liên lạc với ông ấy nhắn cân nhắc Bất động sản Hoa An.
Phỏng đoán ý kiến của cấp trên là kỹ năng cơ bản của ông ấy, tuy Giám đốc Lưu không nói rõ dự án này giao cho ai, nhưng nếu ông ta đã nhắc tên, ông ấy không làm theo thì chính là không nể mặt Giám đốc Lưu rồi, ông ấy mà không nể mặt lãnh đạo, lãnh đạo sẽ cho ông ấy "đeo giày nhỏ", đây là nguyên tắc ở đâu cũng giống nhau, Giám đốc Trương tất nhiên không thể không hiểu điều này.
Hơn nữa, em rể của ông ấy quả thực không hiểu chuyện!
Giang Triều không nói gì, nhưng nở một nụ cười đầy ẩn với Giám đốc Trương.
Giám đốc Trương cũng cười, mọi người đều biết rõ trong lòng là được, có vài lời nói rõ ra thì thật nhàm chán.
Khi quay lưng, ánh mắt của Giang Triều xuất hiện một chút nghi ngờ - Giám đốc Lưu sao?
Anh với vị Giám đốc Lưu dường như không có giao tình gì lớn cả.
Giám đốc Lưu sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ anh, tạm thời anh nghĩ không ra là ai đã giúp đỡ anh.
Khi Giang Triều đi ra ngoài, tình cờ bắt gặp gương mặt u ám của Lý Ứng Thanh.
"Giang Triều, thủ đoạn cao tay đấy, không nói một lời mà chặn đường tài lộc của anh em!" Lý Ứng Thanh cười nhạt nói.
"Lý Ứng Thanh, trong lĩnh vực kinh doanh mọi người đều dựa vào khả năng của mình, nên không trách được người khác cản đường tài lộc của ngươi."
"Chết tiệt cậu chờ đấy, tốt nhất là cầu xin một ngày nào đó Bồ tát phù hộ cậu không rơi vào tay tôi đi, nếu không tôi sẽ làm cho cậu chết lúc nào không hay!" Lý Ứng Thanh căm hận nói.
"Tôi sẽ chờ xem!"
Giang Triều mỉm cười và đi ngang qua anh ta nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
Anh có hiểu biết nhất định về đối thủ cạnh tranh hoặc đối tượng có thể kết giao xung quanh mình, đối với những nhân vật quan trọng thì họ một ngày ăn mấy bát cơm đi vệ sinh mấy lần anh đều nắm rõ.
Lý Ứng Thanh này thật ra là một nhân vật nhỏ, xuất thân côn đồ, nhưng anh ta có có một chút lý lịch đen, đó là một rắc rối.
Đương nhiên, phiền phức càng nhiều càng tốt đem nhốt ở trong nôi, nếu để bản thân tự do, nói không chừng ngày nào đó sẽ làm bạn vấp ngã, ánh mắt Giang Triều lóe lên sự thù địch.
"Anh, cái tên Lý Ứng Thanh này có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, chúng ta nên đề phòng anh ta một chút không."
"Không phải anh ta có quan hệ tình cảm với vợ của giám đốc Trương sao? Tìm cơ hội lại đổ dầu cho giám đốc Trương để khiến lửa càng bùng cháy thêm.
Không phải ai cũng làm em rể được."
Thạch Đầu sao không hiểu nụ cười trên gương mặt Giang Triều.
Là bộ mặt mỗi lần anh muốn lừa ai đó.
"Anh, chẳng lẽ anh đốt nhà người ta rồi à?" Mắt Thạch Đầu sáng lên, một chữ "lại" để cậu nắm bắt các từ khóa trong lời nói của anh.
Cậu biết tính cách của anh mình, làm sao có thể để bản thân ở thế bị động mãi được.
Giang Triều vỗ vai cậu: " Đi thôi! Tối nay mở tiệc chúc mừng, anh bảo Cẩu Đản đặt bàn ở Bách Đình rồi, nhớ dẫn vợ cậu theo đấy."
Sau khi rời khỏi hội trường buổi đấu thầu, trợ lý ghé vào tai anh ta nói vài câu, vẻ mặt Dương Đức Bưu trở nên rực rỡ.
Anh ta cho rằng người thanh niên tên Giang Triều này chỉ là may mắn hơn anh ta một chút, nhưng không ngờ Giang Triều lại thông minh hơn những gì anh ta nghĩ, cũng ác hơn nữa.
Nếu mà đến cả người như này mà còn không kiếm được tiền thì còn có ai kiếm được tiền nữa đây, người như này sợ rằng sau này sẽ là kẻ địch lớn nhất của anh ta.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, hai nhóc con đang chơi tát vào lòng bàn tay trên sô pha dừng lại, hai người nhìn nhau, anh trai nhanh chóng nhảy xuống sô pha, chân trần chạy tới bên cạnh điện thoại, nhấc ống nghe đưa lên tai, bắt chước giọng điệu thường ngày của An Khê, cổ hủ nói: "Alo, ai vậy."
"Không nghe ra cha là ai à?"Giang Triều ngồi ở mép bàn, tầm mắt nhìn ngắm cây leo ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
"Là cha, em gái ơi là cha!"
"Cha, em ơi là cha." Hai chân của Tiểu Quyết Minh nhảy loạn xạ trên mặt đất vài cái.
Tiểu Nhân Trần cũng chạy chậm một mạch đến cái bàn bên cạnh, mở to đôi mắt tròn xoe chờ mong nhìn vào micro.
"Cha ơi, chừng nào cha về, em gái nhớ