Bạch tuộc bay từ màn hình nhỏ của thiết bị huấn luyện ra màn hình giám sát chính của phòng huấn luyện, sau đó duỗi hai xúc tu ra vỗ tay như tiếng vỗ tay của con người.
Bức tường phía bắc của phòng huấn luyện đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử, sau đó là một âm thanh máy móc khá nặng nề.
Toàn bộ bức tường phía bắc từ từ nhô lên, như một cánh cửa bí mật mở ra.
Cố Trường An và Seryozha cảnh giác lên, bọn họ vốn đã dựa gần, dường như đồng thời bước nhẹ một chút, dựa lưng vào nhau, vừa có thể tùy cơ ứng biến đối phó với địch vừa bảo vệ cho góc chết của đối phương.
Đây chính là bản năng chiến đấu được tôi luyện vào máu thịt của quân nhân Tiên phong doanh.
Khi bức tường phía bắc nhấc lên, họ dần dần phát hiện ra không gian ẩn đằng sau bức tường phía bắc lớn gần bằng toàn bộ phòng huấn luyện, nói cách khác, đúng thực sự là bức tường phía bắc đã chia toàn bộ không gian làm đôi.
Bức tường phía bắc đã hoàn toàn bị nhấc lên, một nửa không có đèn chiếu sáng, là một không gian rất trống trải, trong góc chỉ có vài thứ và một cái rương lớn chất thành đống ngổn ngang.
Quả thực rất có phong cách "lười đi đổ rác".
Bạch tuộc không nhận ra sự phòng bị của hai người, hưng phấn xoắn xúc tua, kêu lên, "Mau đi xem, mau đi xem."
Seryozha cùng Cố Trường An liếc nhau, đi đến không gian sau tường.
Seryozha gần hơn hai bước, nên liền đi trước Cố Trường An.
Đôi mắt đen của Cố Trường An thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Về tình về lý, Seryozha làm vậy là đúng, Cố Trường An là đại tá, Seryozha là thượng tá, dưới tình huống chỉ có hai người, cấp dưới đi trước dò đường là hợp lý nhất.
Nhưng mà, có lẽ vì Seryozha trước mặt Cố Trường An có vẻ giống một đứa trẻ con to xác, nên tuy Cố Trường An chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, thái độ đối với cậu lại là thái độ đối xử với trẻ con ở cô nhi viện.
Vậy nên mặc dù hành động của Seryozha hợp tình hợp lý, nhưng trong thoáng chốc Cố Trường An kinh ngạc, anh suýt nữa đã túm Seryozha kéo về sau.
Cũng may là suy nghĩ này chỉ nhanh chóng lướt qua đầu anh, nếu không thì sợ là Seryozha sẽ cảm thấy bị anh coi thường sức mạnh và sự dũng cảm dám đi trước của cậu.
Nhưng tưởng tượng ánh mắt không phục của đứa trẻ này, đôi mắt xanh xám giống đôi mắt chó con, Cố Trường An không khỏi cong mắt cười...!
...Thật đáng yêu.
Một nửa không gian này thực sự trống trải.
Conquest có màn hình điều khiển khắp nơi, ngay cả trên cửa ra vào, nên ở đây cũng không ngoại lệ - có một chiếc màn hình.
Bạch tuộc đang nhìn họ đầy mong đợi, háo hức muốn xem phản ứng của họ.
Dưới ánh sáng của phòng huấn luyện, Seryozha và Cố Thường An quan sát đống vật liệu linh tinh - tất cả là loại vật liệu con người chưa bao giờ thấy.
Có những miếng kim loại gồ ghề lồi lõm không xác định, những cấu trúc hỗ trợ trông giống như chúng đã bị tháo dỡ từ đâu đó, và vân vân, nói tóm lại, tất cả đều không thể nhận ra.
Thứ duy nhất có thể chứa kho báu là một cái hộp lớn bị che khuất dưới đống lộn xộn.
Ngoại trừ cái này thì chẳng còn gì khác - như thể người thiết kế không nghĩ ra nên làm gì với khoảng không gian này, đành dùng một bức tường chặn lại.
Nếu thế thì sao phải đặt màn hình điều khiển?
"Đại tá," Seryozha dọn đi những thứ lung tung xung quanh chiếc hộp, xoay người lại, muốn hỏi ý Cố Trường An xem làm thế nào, lại thấy mặt Cố Trường An dịu dàng bất ngờ.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Thích gì trong đống lộn xộn này ư?
Hay đơn giản chỉ là vui vẻ?
Seryozha rất muốn biết.
Bạch tuộc thúc giục, "Mau mở hộp, mau mở hộp."
Cố Trường An bị Seryozha và bạch tuộc thúc giục, đi đến trước cái hộp.
Cái hộp được làm từ một loại vật chất chưa thấy bao giờ, bề mặt ửng lên màu trắng lạnh của kim loại, cao chừng một mét rưỡi, rộng chừng năm mét, giống như một hộp đựng đồ của người khổng lồ.
Cố Trường An dùng tay gõ gõ, âm thanh vọng lại nghe rất trầm, không đoán được là gì.
Không có ổ khóa, nhìn từ bên ngoài cũng không có thiết bị an ninh gì - đơn giản chỉ là một cái hộp bình thường.
Vấn đề duy nhất là độ cao của cái hộp này - nếu mở ra từ đằng trước thì tay của con người không đủ dài, mà cũng không an toàn.
Cố Trường An liếc Seryozha, Seryozha hiểu ý, hai người một trái một phải đứng hai bên hộp, nâng nắp hộp lên.
Nắp hộp không nặng, rất nhanh bị hai người nâng lên.
Ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ bên trong hộp.
Bên trong xếp lộn xộn sáu trường cung và sáu bao đựng tên.
Trường cung này ước chừng dài bốn mét, cả cây cung dường như được tạo ra từ ánh sáng, dây cung giống như một tia sáng, tỏa sáng dịu dàng.
Trường cung đẹp đến mức hư ảo.
Bao đựng tên rất kỳ lạ, nó có một tia sáng trông như móc treo, cộng thêm một ống tròn màu bạc, nhưng ống tròn này có vẻ không rỗng, như một cái cột, bên trong là một cái khe hẹp chỉ đủ để hai đến ba mũi tên.
Mà sáu bao đựng tên đều trống không, một mũi tên cũng không có.
Cố Trường An rời mắt khỏi trường cung xinh đẹp và bao đựng tên, nhận ra ở đáy hộp còn có năm đại đao đen nhánh dài ba mét, ba khối cầu kim loại không rõ to bằng đầu người và một đống pho tượng kỳ quái cao nửa mét.
Cố Trường An nhìn về phía bạch tuộc, hỏi, "Mấy vũ khí khổng lồ này là gì?"
Bạch tuộc vui vẻ trả lời, "Đồ chơi bị vứt đi."
Đồ chơi?
Seryozha lại gần hộp, dùng sức kéo một thanh đao đen từ dưới đáy, nhưng kéo được một mét đành phải nghỉ.
Cậu nghĩ gì đó, sau đó cởi áo khoác quân phục áo, lấy cổ tay áo nhẹ nhàng cọ vào lưỡi đao lộ ra.
Vải rách.
Đây là đồ chơi?
Cố Trường An thấy Seryozha kiểm tra xong, lại quay đầu hỏi bạch tuộc, "Đồ chơi của ai?"
Bạch tuộc nghĩ ngợi, trả lời, "Dựa theo cách nói của nhân loại thì, là đồ chơi của con nhà thiết kế."
Cố Trường An nhíu mày, "Nhưng mấy món đồ chơi này rất nguy hiểm."
Bạch tuộc sửa lời anh, "Là đối với nhân loại rất nguy hiểm."
Cố Trường An và Seryozha nhìn nhau.
Nếu vũ khí như vậy đối với trẻ con người Zuke không tính là nguy hiểm, vậy người Zuke mạnh mẽ đến mức nào?
Bạch tuộc mong đợi nửa ngày