(*) Note: như những chương trước, khi mấy bạn trẻ nhớ về ký ức thì mình sẽ chuyển sang dùng cậu nhé, tại mấy bạn í bé xíu hà.
Còn đương nhiên Seryozha được gọi là cậu từ đầu vì ẻm cũng bé xíu chứ sao =)))
Một số đoạn ký ức tiếp theo làm Cố Trường An càng không chắc chắn.
Cố Trường An nhìn thấy lúc mình phân hóa thành Omega, những đứa bé Alpha bị ảnh hưởng, biến thành hình thái sói.
Bọn chúng tấn công mình, có ý đánh dấu mình, hơn nữa cũng chẳng hề nhẹ tay cắn xé lẫn nhau, nhưng may là lúc đó mình đã đánh ngất bọn nhỏ Alpha này, không cho bọn nó làm nhau bị thương nặng hơn.
Còn có trận chiến đầu tiên anh tự mình chỉ huy chiến dịch sau khi vào Tiên phong doanh - chiến thuật và quá trình chỉ huy lúc đó, dùng ánh mắt của Cố Trường An bây giờ để nhìn, có thể chỉ ra được vài chỗ có thể cải thiện.
Nhưng tì vết không che được ngọc tốt, Cố Trường An nhìn bản thân mình bình tĩnh thong dong trên chiến trường, vẫn thấy khá vừa lòng.
Cố Trường An còn nhìn thấy bản thân mình đi lên bờ tường nói chuyện với Seryozha.
Hóa ra lúc đó Seryozha lại vụng về ngại ngùng đến thế sao? Lúc đó bản thân anh cũng không phát hiện.
Trùng tộc khiêu khích, bạch tuộc tiên sinh, hành tinh Death...!Ký ức cuối cùng là lúc bọn họ cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh trên tàu Conquest.
Những ký ức này xuất hiện theo trình tự thời gian, nhưng cũng rất rải rác, đào hết những chuyện Cố Trường An nhớ rõ và những chuyện anh không nhớ rõ ra, quả thực giống như tổng kết lại cuộc sống của anh vậy.
Cố Trường An không thể không hoài nghi đây thực ra không phải một giấc mơ.
Rốt cục mình đang ở chỗ nào, vì sao vẫn cứ nhớ về những hồi ức xưa cũ?
Trong lúc anh đang suy tư, trước mắt Cố Trường An bỗng tối sầm lại.
Anh lại một lần nữa thấy cảnh mình đang nhảy dây trên sân thượng với sơ Eve.
Phát lại ư?
Bỗng dưng nghĩ đến từ này, Cố Trường An hơi buồn cười.
Hình ảnh trước mắt bỗng dừng lại một giây, sau đó liền đổi sang ký ức tiếp theo.
Cố Trường An xác định rõ bản thân mình đúng là đang không phải mơ.
Mà cảnh tượng trước mắt đang "phát lại" bây giờ - Địch Kỳ Dã bị thương, máu tràn ngập hương bạc hà, biểu tình bi thương và nước mắt của sơ Eve...!Từ chi tiết đến cảm nhận của các giác quan, tất cả mọi thứ đều quá thật, không hề mơ hồ như trong ký ức hay trong mơ.
Cái này lại làm Cố Trường An nghi ngờ có phải bản thân mình đang quay về quá khứ hay không.
Nhưng ký ức vẫn tiếp tục "phát lại", Cố Trường An hết lòng quan sát.
Mỗi khi bản thân anh không có cảm xúc hay dao động gì đối với ký ức nào đó, hoặc là không cẩn thận thất thần, hình ảnh trước mắt sẽ ngưng lại, sau đó nhanh chóng chuyển sang đoạn tiếp theo.
Giống như thể có người đang liên tục kiểm tra biến hóa cảm xúc của anh vậy.
Quá trình huấn luyện nghiệp vụ lâu dài khiến Cố Trường An càng cảnh giác hơn - anh lại nghi ngờ không biết liệu mình có bị tiêm thuốc hay xúi giục dùng thuốc để ép khai báo hay không.
Nhưng sau lần "phát lại" này, Cố Trường An lại ngất đi.
Cậu lại mở mắt ra, trước mắt là bầu trời lúc xa lúc gần.
Cậu vui vẻ cười lớn, ôm chặt cổ sơ Eve.
Sơ Eve chơi nhảy dây cùng cậu, cậu rất vui.
"Là ca ca," Sơ Eve nói với cậu.
Cậu thấy Địch Kỳ Dã đang trốn ở sân thượng đọc sách.
Cậu nhìn sơ Eve đang dịu dàng nhìn mình, khao khát nói, "Tìm ca ca chơi cùng!"
...!
Ở trong tàu Conquest, Cố Trường An - người đã bị chôn trong cát bạc đến tận đầu gối - đột nhiên biến thành một đứa trẻ bảy tuổi.
Anh đang mặc chiếc áo mùa xuân của cô nhi viện thêu dòng chữ "Cô nhi viện Stardust" bằng tiếng Anh và tiếng Trung, quần đùi có dây đai, tất dài đến đầu gối và giày mềm đi trong nhà.
Cố Trường An bảy tuổi thấp hơn nhiều so với phiên bản người lớn cả người vùi trong cát bạc, nhưng những cái gai dài xuyên thấu tim không hề xuyên lệch.
Cảm nhận được cảm xúc vui sướng của Cố Trường An, cát bạc càng thấm vào phòng điều khiển chính, tập hợp về phía Cố Trường An cũng càng nhanh hơn.
Cố Trường An trong tiềm thức phát hiện có gì đó không đúng, không khỏi giãy giụa, nhưng những dây leo bạc quấn quanh người anh càng thắt chặt hơn.
Bên trong đống dây leo, Cố Trường An từ bảy tuổi biến thành tám tuổi, sau đó không ngừng lớn lên - dáng vẻ học sinh trường quân đội, dáng vẻ binh lính Tiên phong doanh...!
Cuối cùng, anh lại quay lại bộ dáng đại tá của tàu Conquest mấy ngày trước.
Cát bạc kích động lộn nhào xung quanh anh.
Một lát sau, Cố Trường An đang bị dây leo quấn lấy bỗng biến thành một dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Anh đang mặc quân phục của thiếu tá Tiên phong doanh - giống như bộ quân phục mà Cố Trường An vừa nhớ lại khi anh chỉ huy trận đánh độc lập đầu tiên.
Nhưng bộ đồng phục đã rách bươm.
Trên người Cố Trường An đầy vết thương, cánh tay buông thõng bên người theo một góc không tự nhiên, vết cắt trên đùi phải sâu thấy cả xương.
Môi anh khô ráp như thể anh đã không uống chút nước nào trong mấy ngày.
Mà khi Cố Trường An mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt suýt nữa nhấn chìm anh dưới cảm giác tự trách ngập tràn.
Đây là trận đánh đầu tiên anh chỉ huy, anh thất bại, bị bắt, cấp dưới thương vong vô số, mười không còn một.
Anh bị trói trong quân doanh quân địch.
Những tên quân địch đó như vừa phát hiện sự thật gì kinh ngạc lắm, vây quanh anh lớn tiếng kêu, "Hắn không phải người!" "Hắn là sói!" "Thiêu chết hắn!" "Giết hắn!"
Cố Trường An cảm thấy không hợp lý lắm - rõ ràng anh là Omega không thể tự biến đổi hình thái, tại sao lại dễ dàng bị người khác nhận ra mình là sói? Hơn nữa, nhân loại ABO không phải là người sao...?
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu anh đã bị thảm cảnh trước mặt áp xuống - thuộc hạ của anh bị kéo ra trước mặt anh chém đầu từng người.
Tự trách khổ sở lại lần thứ hai vây lấy anh.
Nỗi đau từ những vết thương của anh, những đòn roi và những viên đá vụn cũng không thể làm cơn đau này nguôi ngoai được.
Anh đã không bảo vệ được cấp dưới của mình, anh đã thất bại.
Anh đã thất bại trong việc bảo vệ nhân loại.
Ý nghĩa của sự tồn tại của anh đã bị phủ nhận.
Trong phòng điều khiển chính, cát bạc cuồn cuộn hưng phấn, những dây leo bạc lại càng quấn chặt Cố Trường An, không lộ chút khe hở nào.
Trong lúc xuất thần, anh được cứu khỏi doanh trại địch.
Người cứu anh là một người cây.
Cố Trường An không biết làm thế nào phân loại sinh vật trước mặt mình - nó có hình dạng giống như một con người, nhưng lấp đầy hình dạng đó là vô số dây leo bằng gỗ màu nâu nhạt mảnh mai.
Những cây dây leo bằng gỗ này thậm chí còn mô phỏng một cách hoàn hảo độ cong của mũi, cấu trúc của mắt và bàn tay, bàn chân linh hoạt.
Nhưng nó càng bắt chước hình dạng và cấu tạo của con người, thì từ sâu thẳm trong lòng người ta càng khiến người ta sợ hãi và ghê tởm.
Những dây leo bằng gỗ liên tục di chuyển khắp cơ thể nó.
"Đôi mắt" màu gỗ là dấu hiệu rõ ràng cho thấy nó thật sự không phải là con người.
Cố Trường An cảm ơn nó, sau đó hỏi, anh đang ở đâu.
Nó chẳng nói gì, mà dường như