Vị trí của Tiên phong doanh là biên giới cằn cỗi nhất của Loại Địa Cầu.
Ánh sáng mặt trời nhân tạo không thể bao trùm hoàn toàn Tiên phong doanh được.
Nguồn sáng mô phỏng đã hỏng cách đây vài năm vẫn chưa được sửa chữa.
Nhìn về phía bắc từ điểm cao nhất của Tiên phong doanh chính là bóng tối vô biên, như vực thẳm luôn chực chờ nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Loại Địa Cầu năm thứ 71, ngày mùng 3 tháng 1.
23:15.
Cố Trường An đang ngồi trên bức tường cao nhất Tiên phong doanh.
Trong tay anh là túi dinh dưỡng bữa tối của hôm nay và một quả cầu thủy tinh.
Quả cầu thủy tinh chính là quà tặng mà sơ Eve đưa cho anh hôm đó.
Thứ đầu tiên anh thấy là những hạt màu trắng mô phỏng những bông tuyết đang phủ đầy bầu trời.
Ẩn bên trong những bông tuyết giả này là một nửa hành tinh màu xanh tươi đẹp - Trái Đất.
Hôm đó, lúc mở quà, Cố Trường An đã nhìn bản đồ lịch sử một lúc lâu, tiếc nuối phát hiện đây không phải một nửa có Châu Á.
Lúc đó Cố Trường An không hề biết rằng, càng đáng tiếc hơn nữa, đó cũng chính là di vật mà sơ Eve đã để lại cho anh.
Cố Trường An lắc lắc quả cầu thủy tinh, những hạt màu trắng bay múa trong quả cầu nhỏ, như một cơn bão tuyết mini, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên mặt biển của một nửa địa cầu kia.
—
Seryozha cầm túi hành lý đi đến tầng hạ cánh dưới lòng đất.
Trước khi đi vào, Seryozha theo thói quen nhìn về phía chân trời, phát hiện một người đang ngồi trên tường của doanh.
Người đó lưng thẳng, hình như tóc đen.
Tuy rằng thấy không rõ, Seryozha lại có cảm giác người đó chính là Cố Trường An.
Seryozha quay người đi về phía thang leo lên tường.
"Nơi này có rất ít người tới."
Cố Trường An nghe thấy tiếng bước chân, cất quả cầu thủy tinh vào trong túi hành lý, quay đầu lại phát hiện là Seryozha, vì thế mỉm cười hỏi tại sao.
Seryozha trả lời, "Thấy anh."
Câu trả lời quá mức đơn giản, rất đúng với Seryozha lạnh lùng kiệm lời trong lời đồn.
Nếu là ngày thường, Cố Trường An sẽ thuận miệng đáp lại, không làm đối phương khó xử, nhưng hôm nay anh không có ý định làm vậy, chỉ cười thân thiện không trả lời.
Seryozha lần đầu tiên chủ động nói chuyện với người khác, thấy Cố Trường An không vui, cũng không biết nên nói gì, nghĩ ngợi, sau đó nghiêm túc nói, "Lần trước đối chiến anh đánh rất tốt."
Hành động bất ngờ, xuống tay quyết đoán, cuối cùng chuyển bại thành thắng - trận chiến ấy khiến Seryozha rất thưởng thức Cố Trường An.
Seryozha cảm thấy mình có lẽ muốn kết bạn với Cố Trường An.
Cậu chưa bao giờ có bạn, cũng không bao giờ muốn kết bạn cả.
Alpha đều muốn làm sói đầu đàn, mà sói đầu đàn chỉ cần người đi theo, không cần bạn.
Nhưng nếu là Cố Trường An, Seryozha cảm thấy mình có thể làm bạn được.
Cố Trường An hơi ngạc nhiên, cười, "Cậu cũng rất tốt.
Nếu hôm qua chúng ta giao chiến thì có lẽ còn tốt hơn trận chiến ngày ấy."
Seryozha rất đồng ý.
Seryozha không ngừng cố gắng bắt chuyện, "Tên của anh nghe rất hay."
Cố Trường An nhớ lại cái gì đó, nhẹ nhàng cười, "Tôi là cô nhi, tên của tôi được Starnet rút thăm, tôi cũng thấy hay.
Cơ mà tôi vẫn chưa bao giờ được thấy Trường An cả."
Trường An trong sử sách đã được rất nhiều văn nhân miêu tả lại, nhưng trên Loại Địa Cầu, ở ngoài khu cư trú kim loại lạnh như băng, ngoại trừ bóng tối hoang vu, chỉ có đồng ruộng được chăm chỉ cày cấy để trả nợ Trùng tộc.
"Tuyết mãn Trường An đạo"* nghe thật hay, nhưng Cố Trường An lại không tưởng tượng được cảnh tượng ấy trông như thế nào.
(*) Tuyết mãn Trường An đạo = đường Trường An đầy tuyết (note bài thơ cuối chương)
Mắt Cố Trường An lướt qua màu tóc của Seryozha.
Cậu có mái tóc bạch kim, màu tóc nhạt đến gần trắng, nhìn thoáng qua hơi giống tuyết.
Cố Trường An đáp lễ, "Tên của cậu cũng rất hay."
Seryozha lại đáp, "Tôi không thích lắm."
Seryozha lần đầu nói với người khác cái này, mà lúc nói cũng nói nhiều hơn bình thường, "Cha mẹ tôi đã hy sinh trong chiến tranh hai mươi năm trước.
Bọn họ chưa kịp chọn tên cho tôi, nên chúng ta giống nhau, tên của tôi cũng được rút thăm từ Starnet.
Chỉ là, Seryozha là tên gọi yêu cho trẻ con, đàn ông thì nên dùng tên Sergei.
Hơn nữa, tên của dân tộc tôi còn phải có tên lót của cha*."
(*) Trong tiếng Nga, tên một người bao gồm Tên + Tên lót của cha + Họ, trong đó tên lót sẽ được lấy theo tên cha và có đệm -ovna/evna nếu là nữ, -ovich/evich nếu là nam
Starnet rút thăm tên đúng là không đáng tin chút nào, nó chỉ tính đến xác suất đổi tên.
Nhóm đầu tiên bị Starnet đặt tên chỉ có tên không có họ, sau khi dùng hết tên, nó mới bắt đầu tùy ý đặt họ, chỉ cần không lặp lại, nó vẫn cứ đặt tên như thế.
Seryozha nhắc đến truyền thống theo họ của cha, nhưng mà Starnet lại chẳng thèm để ý.
Cố Trường An đi theo Seryozha, thì thầm nói, "Seryozha."
Âm thứ nhất khẽ khàng, âm thứ hai cao lên, âm thứ ba lại khẽ khàng.
Đúng là tên cho trẻ con có khác - chỉ cần đọc lên như vậy, dường như trên đầu lưỡi đều đong đầy yêu thương.
Anh cười cười, "Liêu Sa?* Đáng yêu lắm, không phải ư?"
(*) Seryozha = Tạ Liêu Sa.
Liêu Sa.
Anh gọi cậu là Liêu Sa.
Seryozha ngơ ngác nhìn Cố Trường An, bỗng nhiên nói, "Anh là Rostov.*"
Cố Trường An bối rối nhìn lại.
Seryozha giải thích, "Hoa hướng dương."
Dân tộc của cậu trong thời đại Trái đất sống ở nơi băng tuyết trải dài hàng nghìn dặm.
Nơi đó là nơi mùa đông dài nhất, và cũng là nơi có những trận bão tuyết dữ dội nhất.
Đó là lý do tại sao họ lại yêu thích hoa hướng dương - loài hoa vàng như nắng đem lại cảm giác ấm áp.
Đối với cậu, Cố Trường An giống như một bông hoa hướng dương vậy - ấm áp và nhiệt tình.
Thì ra là hoa hướng dương, Cố Trường An chợt nhận ra.
Anh nhớ tới lúc còn nhỏ sơ Eve trộm đưa cho mình một hạt hướng dương, gật đầu, "Hạt hướng dương ăn rất ngon."
Seryozha nghẹn lời.
Cậu nâng cổ tay xem AI, nhắc nhở, "Sắp đến giờ rồi."
Cố Trường An cúi đầu xác nhận, nhanh chóng đứng lên.
"Chúng ta đi thôi."
—
Đã gần 24:00 giờ, tầng hạ cánh dưới lòng đất vẫn đông đúc, có thể nhìn thấy những tinh hạm đủ kích cỡ đang lên xuống trong khu quan sát.
Vết rạn tự nhiên bên ngoài vươn tới bầu trời.
Chỉ cần bước lên tinh hạm thông qua cổng kết nối ở tầng hạ