Không biết đã qua bao lâu, phòng ngủ mới yên lặng trở lại.
Dù sao bọn họ cũng vừa hoạt động rất mất sức.
Don tìm lại nhịp thở của mình, giương mắt nhìn khuôn mặt bình yên của Chamberlain.
Cái vẻ mặt bình yên này đúng là thiếu đánh thật.
Don không nghĩ đến việc thiếu niên trông giống hoàng tử nhiệt tình vì lợi ích chung hồi nhỏ của anh lúc lớn lên lại là cái dạng này.
Lúc ở tầng khởi hành dưới mặt đất, khi thấy Chamberlain ở cửa phòng chuẩn bị, anh đã nhất thời hoảng loạn, cũng không nhìn kỹ Chamberlain.
Mà đến lúc đã lên tinh hạm rồi, anh mới thấy rõ người kia xa cách, lạnh nhạt, bài xích người khác như thế nào.
Nghĩ đến đây, Don lập tức lại càng thấy người đang nằm cạnh rất thiếu đánh.
Vì những tưởng tượng của mình, Don ban đầu cứ nghĩ rằng Chamberlain lớn lên như vậy là do tín ngưỡng của hắn, nhưng mặc dù Chamberlain đúng là ngoan đạo đến mức khiến anh cảm thấy có hơi không ổn, những nguyên tắc của hắn cũng không cực đoan hay kỳ thị gì cả.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến Chamberlain trở thành một người như vậy? Hay là, tính cách của hắn từ đầu đã thế?
Anh muốn hiểu thêm về Chamberlain, muốn cướp Chamberlain về từ tay Chúa của hắn, hoặc ít nhất, cướp đi một nửa.
Don không kìm chế được, mở miệng hỏi, "Lúc nãy anh nói cha mẹ anh đều cảm thấy anh cố chấp, tại sao vậy?"
Chamberlain sửng sốt.
Hắn dường như thấy được bản thân mình lúc còn là một thiếu niên tràn ngập phẫn nộ, đang không phục đứng trong thư phòng, cha hắn mắng hắn vì sao hắn lại xốc nổi như vậy, mẹ hắn trầm mặc, không cách nào che giấu lo lắng trong mắt.
Kiên trì bất chấp là đặc quyền của một thiếu niên.
Lúc đó, hắn kiên trì thực hiện những thứ hắn tự cho là chính nghĩa.
Mặc dù hắn biết rằng muốn vạch trần và buộc tội Cha ONeal sẽ phải trả một cái giá lớn, hắn vẫn nghĩ mình đủ dũng cảm để gánh vác trên vai trách nhiệm đó.
Hắn thậm chí còn cảm thấy đau khổ và bực bội vì cha mẹ mình không hiểu.
Hắn vẫn chưa biết rõ quy tắc vận hành của xã hội, không biết khi những kẻ đó bị chọc giận, bọn chúng không chỉ muốn hủy diệt một người - bọn chúng muốn hủy diệt cả một gia đình.
"Tôi rất tiếc, anh Chamberlain, cha mẹ anh lúc chấp hành nhiệm vụ đã bất hạnh hy sinh.
Tôi đại diện cho Liên minh Loài người và Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ gửi cho anh và gia đình anh lời an ủi chân thành nhất."
Tên quan chức của Liên minh Loài người đến để thông báo cho hắn, ngạo mạn tuyên bố cái chết của cha mẹ hắn.
Làm nhiệm vụ gì? Miễn bình luận.
Họ đang ở đâu? Miễn bình luận.
Tôi muốn nhìn thấy họ! Miễn bình luận.
"Nhân tiện," tên quan chức kia lấy ra một phong bì, "Đây là di vật của cha mẹ anh và lời chia buồn từ ủy viên nghị viện trực thuộc khu vực."
Hắn mở phong bì ra.
Bên trong là cây thập tự bạc của cha hắn dính đầy máu bẩn, vết máu kinh khủng đến mức khiến hắn tự hỏi không biết rốt cục trước khi chết cha hắn đã gặp phải cái gì.
Trừ cái này ra còn có hai vỏ đạn dính máu.
Hắn nghiêm mặt lại, vội vàng nhìn vào lá thư mỏng manh.
[Kính chào Chamberlain tiên sinh,
Nỗi đau mất đi cha mẹ là nỗi đau không gì sánh được, tôi thật lòng thương tiếc.
ONeal, Đại diện Đảng Đại biểu Văn hóa Anh-Mỹ.]
Sau đó, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều như đang sống trong địa ngục.
Mặc cho hắn thành kính đến thế nào, hắn cũng không thể rửa sạch được tội lỗi của mình.
Hắn là một kẻ tội đồ không thể tha thứ.
Chamberlain duỗi tay, xoa mặt Don.
Trong lòng hắn có một ác quỷ mê hoặc hắn: Nói hết cho cậu ta đi, ngươi sẽ không bao giờ mất đi cậu ta, mà ngươi cũng chỉ đang nói sự thật thôi, không có gì sai cả.
Chamberlain cười nhẹ, "Bởi vì tôi thà đến nhà thờ còn hơn ngồi uống trà chiều với Omega đó."
Don tặc lưỡi, tỏ vẻ rất không thèm nói chuyện với hắn.
Chamberlain ôm anh trong lòng, động tác cực kỳ cẩn thận, như đang ôm một đóa hoa.
Hoa hồng của hắn.
Chamberlain bỗng nhớ đến những câu thơ của Rimbaud Don đã đọc lúc rời khỏi hành tinh số 1.
Hắn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, dùng tiếng Pháp đọc lên đoạn tiếp theo của những câu thơ ấy.
"Ame sentinelle,
Murmurons laveu
De la nuit si nulle
Et du jour en feu."
Linh hồn canh giữ,
Thủ thỉ bí mật
Của đêm tối cô tịch
Của ngày nắng thiêu đốt.
Đêm tối cô tịch, ngày nắng thiêu đốt.
Don chôn mặt trong khuỷu tay, theo thói quen xấu tính khẩu thị tâm phi, "Anh phát âm kỳ cục quá đấy."
"Thế thì đành phiền em kiên nhẫn sửa lại giúp tôi vậy."
"...Anh!"
["Hồi ký của đại tá Don", trích đoạn một.]
[Người yêu của tôi là một người chim.
Tên hắn là David Chamberlain.]
—
Cố Trường An cố gắng tỉnh lại một cách tuyệt vọng.
Seryozha chẳng phát hiện cái gì bất thường.
Trong mắt cậu, đại ta vẫn đang ngủ say như cũ, lại còn ngủ rất yên.
Cố Trường An mơ hồ biết cơ thể mình vẫn đang ngủ say, nhưng làm sao biết được, Cố Trường An lại không biết rõ lắm.
Thứ khiến ý thức của anh bỗng giật mình tỉnh dậy chính là việc anh đột ngột cảm thấy cơ thể mình đang mất dần cảm giác với thế giới bên ngoài.
Thứ đầu tiên biến mất là xúc giác - giường, chăn bông, gối, không khí - tất cả đều đột nhiên biến mất.
Sau đó là khứu giác và thính giác, cái gì cũng không cảm thấy được.
Không có thứ gì, không có âm thanh, không có độ ấm, anh như đang trôi dạt trong một khoảng hư vô nào đó, cái gì cũng không cảm thấy.
Lúc ý thức anh bừng tỉnh, những cảm giác đó mới dần dần quay trở lại.
Cố Trường An mở mắt ra, chỉ cảm thấy tất cả cảm giác đều trở lại bình thường, nhưng trong lòng lập tức ớn lạnh.
Không phải nhiệt độ của cái lạnh, mà nó giống như cái loại lạnh lẽo của một con rắn độc.
Cố Trường An theo bản năng nhìn lên, xuyên qua lớp vỏ của tàu Conquest, xuyên qua chân không vũ trụ vô tận, dường như anh nhìn thấy một đôi mắt to lớn, nhưng khi anh chớp mắt, đôi mắt to lớn đó lại biến mất.
Cố Trường An khẽ cau mày, chìm vào trầm tư.
Đại tá của cậu tỉnh lại, thế mà lại nhìn lên trần nhà chứ chẳng nhìn mình, Seryozha cảm thấy tổn thương bèn kêu lên một tiếng.
Cố Trường An lúc này mới để ý đến sói trắng mà anh lẽ ra nên nhận ra từ trước.
Dáng vẻ như bị bắt nạt của nó làm Cố Trường An cười rộ lên.
Anh duỗi tay, xoa xoa tai con sói đang ngoan ngoãn nằm bò bên cạnh.
Cố Trường An không thể không nghĩ - chưa nói đến chuyện bản thân anh quá thiếu ý thức về việc mình là Omega, anh chẳng hề đề phòng Seryozha chút nào.
Nếu hôm nay là kỳ phát tình của mình, chỉ sợ anh đã sớm bại lộ giới tính của mình trước mặt sói con này.
Anh lại nghĩ đến bộ dạng dặn đi dặn lại của Địch thượng tướng lúc mới lên tinh hạm.
Ai ngờ vấn đề khiến anh và Địch thượng tướng phiền não lúc ấy, chỉ hai tháng sau đã không còn là vấn đề to nhất về cơ thể anh nữa rồi.
Bây giờ, anh là cái loại sinh vật gì mới là vấn đề lớn nhất.
Cố Trường An vuốt ve tai sói, suy nghĩ lại bay lung tung.
Lúc tầm mắt anh chạm vào quả cầu thủy tinh ở đầu giường, anh bỗng ngẩn ra.
Thực ra cái kiểu xoa xoa tai này, đối với Alpha ở hình thái sói mà nói, cơ bản giống y hệt như làm trò lưu manh.
Thực ra, Seryozha không có ý kiến với việc đại tá của cậu thích chơi lưu manh với cậu, nhưng cậu rất có ý kiến với việc đại tá cứ chẳng hề để ý mà chơi lưu manh như thế.
Seryozha ngao lên một tiếng.
Cố Trường An vỗ vỗ đầu cậu, "Biến lại đi."
Giây tiếp theo, một chàng trai trẻ tuổi cao lớn anh tuấn nghiêm chỉnh đứng ở cuối giường anh, cúi chào, "Đại tá."
Cố Trường An ừ một tiếng, duỗi tay ra cầm lấy quả cầu pha lê chứa một nửa trái đất.
Anh lắc những bông tuyết, làm chúng bay lên để có thể quan sát nửa mô hình trái đất dưới đám tuyết đó.
Đôi mắt đen của Cố Trường An khẽ nhếch lên, Seryozha lập tức hỏi, "Làm sao vậy?"
"Cậu đến đây xem đi."
Ý của Cố Trường An là bảo Seryozha tự cầm lên xem, nhưng Seryozha lại tự giác ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn quả cầu trong tay anh.
Đúng là giống y hệt một chú chó săn lớn.
Khóe miệng Cố Trường An cong lên vui vẻ.
Anh lắc quả cầu thủy tinh, sau đó đưa đến trước mặt Seryozha, hỏi, "Cậu thấy gì?"
Seryozha cẩn thận nhìn những bông tuyết rơi xuống, nghiêm túc trả lời, "Là bán cầu tây của Trái đất, bao gồm chủ yếu là Nam Mỹ, Bắc Mỹ, đông Thái Bình Dương, một phần Đại Tây Dương, một phần Bắc Cực Dương và một phần của Nam Cực."
"Còn gì nữa không?"
Cố Trường An vừa mới nói xong, trong lòng bỗng nhận ra thực ra mình cũng chẳng cần hỏi làm gì.
Seryozha hơi nghiêng đầu, chần chừ đáp, "Còn có...!tuyết?"
Cố Trường An cười cười, không hỏi lại nữa.
Seryozha bỗng nắm lấy tay anh.
Cố Trường An cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xanh xám quan tâm của chàng trai trẻ, nghe Seryozha bình tĩnh hỏi, "Đại tá, anh nhìn thấy cái gì?"
"Đại tá?"
Cậu chưa đợi được câu trả lời của Cố Trường An đã hỏi lại.
Cố Trường An rũ mắt xuống, tay vẫn đang nắm quả cầu thủy tinh kia, bình tĩnh đáp lại.
"Xác chết.
Rất nhiều xác chết nửa người nửa thú."
Seryozha nhíu mày.
Sao trong một quả cầu thủy tinh lại xuất hiện xác chết?
Cậu bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó.
"Đây là thứ Eve đã tặng anh?"
Giọng cậu ngập tràn vẻ ghét bỏ.
Cố Trường An biết cậu lo cho anh, nhưng vẫn khách quan nói, "Bà không có ác ý đối với nhân loại.
Tôi nghĩ cái này có lẽ là manh mối gì đó."
Seryozha không cho ý kiến, nhưng cũng để ý đến tâm trạng của Cố Trường An nên không phản bác lại.
Cậu bảo, "Anh đừng nhìn nữa.
Anh cần phải nghỉ ngơi đó."
Cố Trường An nhớ lại việc lúc nãy bị mất đi cảm giác, không thật sự muốn ngủ lắm.
Nhưng dù sao cậu cũng có lòng lo lắng cho anh.
Lúc này, Cố Trường