Eve chậm rãi xoay người lại.
Nằm dưới đất bên chân cô ta là Cố Trường An và Seryozha đang chìm trong hôn mê.
Cả hai người đều đã bị chỉnh sửa ký ức giống như nhau.
Don và Chamberlain thậm chí còn không nhận ra cô ta đã đến.
Cái xác xấu xí nửa người nửa rắn đã bị thu nhỏ thành một hạt bụi bé xíu, biến mất trong vũ trụ rộng lớn.
Tất cả các bản ghi chép cũng đã được thay đổi.
Vì thương tiếc cho người lính bất hạnh, Eve không xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của hắn, chỉ xóa xác chết nửa người nửa rắn của hắn và video ghi lại, cũng như để lại bức thư tuyệt mệnh hắn đã viết trên bức tường đá.
Tất nhiên, phần đề cập đến Kitano Hikari cũng đã bị xóa sạch.
Tổ tìm kiếm bốn người sẽ không nhớ rõ về những gì bất thường của Cố Trường An, chỉ nhớ rằng bốn người họ đã cùng nhau vượt qua hành tinh 1 và 2 trước khi đáp xuống hành tinh trống rỗng số 3 và tìm thấy bức thư tuyệt mệnh trên vách đá.
Đồng thời, Don và Chamberlain cũng tìm thấy bộ mô phỏng tín hiệu nhằm chứng minh rằng Trùng tộc là kẻ đứng sau chuyện này.
Sau đó, bọn họ chuyển hướng đến Trái Đất để chứng minh việc hành tinh số 3 là Sao Hỏa.
Bọn họ không tìm thấy gì bất thường nên đã chuẩn bị khởi hành trở lại Loại Địa Cầu.
Ngay bây giờ, chỉ có phần thân chính và đầu của Eve còn phát sáng.
Sau khi mất đi ánh sáng, tứ chi của cô ta rũ xuống, mất hết sức sống, lại còn khô quắt lại.
Chúng nhăn nheo như thể vừa đột ngột già đi vậy.
Để sửa được ký ức của những người này và sửa lại cả những vật chứng liên quan, Eve đã phải trả một cái giá lớn, nhưng cô ta không thể không làm vậy.
Sự thất bại của Kitano Hikari là sai lầm của Kitano Hikari, nhưng cũng là sai lầm của Eve.
Cô ta đã sửa lại lỗi lầm của mình, Kitano Hikari cũng đã biết sai, bọn họ đã cống hiến cho nhân loại rất nhiều, rất nhiều, thế nhưng tại sao những người này lại cứ đay nghiến mãi một lỗi sai nhỏ trong quá khứ cơ chứ?
Eve chắc chắn không thể để bọn họ làm như vậy.
Quên đi Kitano Hikari sẽ không ảnh hưởng đến cái gì cả.
Con của cô ta vẫn sẽ là vị anh hùng đã bóc trần được bí ẩn về tinh hạm bị mất tích.
Sức mạnh phi thường được đánh thức của nó sẽ trở nên nổi tiếng trong trận chiến sắp tới giữa loài người và Trùng tộc, và hai đứa con của cô ta chắc chắn sẽ tiêu diệt lũ bọ ghê tởm đó.
Nhân loại sẽ phải kính sợ sức mạnh không giống người của Cố Trường An.
Sau đó, Cố Trường An sẽ được ghi nhớ mãi mãi như một vị thần đã bảo vệ loài người và dẫn dắt bọn họ trở lại Trái Đất.
Mà Eve đương nhiên cũng sẽ được ghi lại trong sử sách là một vị sơ già vị tha của cô nhi viện.
Cô ta cũng không định đòi nhân loại đền đáp bất kỳ cái gì, cô ta chỉ hy vọng nhân loại sẽ nhớ rõ tên mình và những gì mình đã trả giá - đây không phải là lẽ thường ư?
Nhân loại suốt nhiều thế hệ đã nhìn lên sao trời, cầu xin những vị thần trên trời rủ lòng thương, thế mà lúc cô ta đến thì nhân loại lại tỏ vẻ vong ân phụ nghĩa như vậy.
Eve chỉ là một phần nhỏ không đáng kể bị tách khỏi bản thể trong lúc bản thể nhất thời nổi hứng.
Cô ta không thể không đi vào nơi này, nhét bản thân vào trong cơ thể cấp thấp của nhân loại, bị nhân cách và tư duy của bản thân cơ thể này làm ô nhiễm, sau đó dính phải tác dụng phụ vô cùng khó chịu - cô ta bắt đầu có các loại cảm xúc vô dụng của nhân loại.
Bây giờ cô ta bị cái hộp cát kém cỏi này làm ô nhiễm rồi.
Eve muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức nhưng lại không đành lòng - mặc dù cô ta biết rõ sự "không đành lòng" này không phải là cảm xúc của bản thân mình.
Cô ta vốn không màng đến những chuyện tầm thường như vậy, đây chỉ là kết quả của việc cô ta đang từ từ bị cái hộp cát cấp thấp hơn và cơ thể con người này đồng hóa mà thôi.
Tất cả những điều này, bao gồm cả tức giận, ngạc nhiên...!những cảm xúc này, cô ta đều không cần.
Cô ta không rõ vì sao đứa con cô ta tỉ mỉ tạo ra và nuôi nấng lại ngu xuẩn đến không thể hiểu được như vậy.
Nhưng sâu trong lòng, Eve cũng hiểu rõ rằng sự tồn tại của đứa trẻ này chính là một chứng cứ rõ ràng khác của việc cô ta bị đồng hóa bởi tư duy của nhân loại.
Một phần cô ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, nhưng cảm giác ghét bỏ này lại nhanh chóng bị thay thế bởi sự thất vọng và phẫn nộ đối với Cố Trường An.
Eve trẻ tuổi nhìn bạch tuộc ở trên màn hình sáng.
Bạch tuộc đang đứng bất động ở đó.
Thấy Don và Chamberlain đau khổ, nó dường như sợ đến mức chẳng dám cử động.
Con búp bê bạch tuộc - vốn dĩ định chui vào phòng Chamberlain để nghịch - lúc này đã cẩn thận chui vào túi hành lý tiêu chuẩn của Chamberlain ở Tiên phong doanh.
Nó ngay lập tức chuyển sang chế độ ngủ đông, chấm dứt mọi tương tác dữ liệu, nằm bất động dưới đáy túi vải thô, giống như một con búp bê để nắm giảm căng thẳng thực sự vậy.
Eve trẻ tuổi dịu dàng xin lỗi bạch tuộc trên màn hình, "Thượng tướng Friedrich, ta tôn trọng những gì anh đã làm cho Tiểu đoàn Tiên phong và cho nhân loại, nhưng rất tiếc rằng ta phải rút lại món quà mình đã tặng cho anh.
Món quà này sẽ chấm dứt tại đây."
Bạch tuộc như bỗng tỉnh lại.
Nó nhìn thẳng vào đôi mắt loài người đã mất đi ánh sáng của Eve, khẽ kiên định nói, "Việc ngươi đang làm là một sai lầm."
Trong lòng Eve bùng lên lửa giận.
Gương mặt cô ta bắt đầu tỏ vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh lửa giận này lại bị cô ta ép xuống.
Cô ta bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bạch tuộc không biết tốt xấu là gì - điều này đã giảm bớt áy náy bị sinh ra vì tác dụng phụ trong lòng cô ta.
Eve trẻ tuổi nhẹ nhàng từ biệt bạch tuộc, "Tạm biệt, Thượng tướng Friedrich."
Cô ta lấy đi linh hồn của Thượng tướng Friedrich, sau đó ném hắn như ném bụi sao vào chân không của vũ trụ.
Thật đáng thương - sẽ không ai biết hắn đã hy sinh cả.
Eve trẻ tuổi nhìn con bạch tuộc to lớn đã mất nhân tính trên màn hình ánh sáng, cảm thấy hơi buồn.
Nếu bọn họ không bị kẻ nửa người nửa rắn xấu xí kia lừa thì cô ta đã không phải tiêu diệt linh hồn này.
Bạch tuộc cũng là một sáng tạo của cô ta, vậy mà cô ta lại buộc phải phá hủy nó, biến nó thành một chương trình buồn tẻ, vô nghĩa chỉ vì một nhân loại.
Eve nhìn xuống tứ chi của mình - những bộ phận cơ thể đã mất đi ánh sáng.
Cảm thấy hơi kinh tởm, Eve hủy bỏ dấu vết của chuyến thăm của mình, sau đó rời khỏi Conquest.
Cô ta cứ thế rời đi, để chân không của vũ trụ phá hủy cơ thể con người này càng nhanh càng tốt.
Eve trở lại Loại Địa Cầu, bước vào ngôi nhà nơi cô ta đã cướp lấy cơ thể này lúc ban đầu.
Cô ta để lại cơ thể gần như đã không ra hình ra dạng người như một niềm an ủi nho nhỏ cho gia đình này.
Eve - giờ đây đang tỏa sáng toàn thân - cúi đầu nghiêm trang trước thi thể, cảm ơn nó vì sự giúp đỡ của nó trong sự nghiệp cứu giúp nhân loại của cô ta.
Cơ thể con người thấp hèn này sẽ rất tự hào và nhẹ nhõm khi nhận thức được ý nghĩa to lớn của việc được sử dụng như vậy.
Eve, với cơ thể tỏa sáng, tạm thời thoát khỏi hình dáng cơ thể con người, sau đó thoải mái đi lại trên đường phố.
Nhưng mà, cô ta không thể tồn tại như vậy lâu quá được - Eve đã rất nhanh chóng tìm được một Omega nữ trẻ tuổi khỏe mạnh trong những người đi đường.
Cô gái Omega trẻ tuổi này đang đỏ bừng mặt nói về vị hôn thê Alpha tóc đen mắt xanh của mình, cũng nói rằng mình muốn một đàn sói con lông đen mắt xanh.
Khi cô gái ấy đã trò chuyện xong, Eve - dưới hình thái ánh sáng - nhập vào người cô.
Eve nhét mình vào trong cô gái Omega mang ngũ quan nữ tính này.
Cơ thể của cô gái ấy nhanh chóng biến hóa, trở thành dáng vẻ gần như giống hệt Eve trẻ tuổi lúc trước.
Mấy giây sau, Eve đã thay một cơ thể mới khỏe mạnh đi vào trong hẻm tối, biến mất trong không khí.
Cô ta bỗng nhiên muốn đi xem đứa con còn lại của mình.
Khu dân cư gần đó bỗng truyền đến một tiếng sói tru tuyệt vọng.
Mấy ngày sau, trên diễn đàn Starnet lan truyền tin tức về một vụ thảm án.
Nghe nói là có một cô gái Omega mất tích đã bị sát hại dã man.
Hung thủ vứt xác cô ở nhà, cho đến bây giờ vẫn không có manh mối gì.
Sau khi cô mất tích, Alpha định mệnh của Omega này đã phát điên.
Người này chạy đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy ai, thế mà mấy ngày trước, lúc trở về nhà thì lại thấy thi thể gần như không thể nhận ra của người yêu mình.
Vị quân nhân Quân đội Liên minh này cuối cùng đã dùng súng bắn một nhát vào thái dương để tự vẫn theo người yêu.
Mọi người trên diễn đàn Starnet không ngừng thảo luận về vụ án, ai cũng hỏi rằng tại sao không thể bắt được kẻ giết người.
Nhiều người đam mê lý luận đã thể hiện kỹ năng