Sau khi ngắt kết nối, vẻ mặt đắc ý tươi cười của Kitano Hikari biến mất không còn chút dấu vết nào.
Vì sao Địch Kỳ Dã trông có vẻ không bị thương?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kitano Hikari kịp thời nhớ ra bản sao đã tự bạo của mình hẳn là đã quay về, thế thì mấy thắc mắc này chỉ cần hỏi là biết được ngay.
Gã nhẹ thở phào, nhưng bước chân của gã vẫn rất vội vàng.
Gã đang đi về phía một cái khoang kim loại thẳng đứng cao đến trần nhà có chu vi chừng năm mét.
Nhìn từ bên ngoài vào trong qua cửa kính, bên trong khoang kim loại chứa đầy dung dịch duy trì sự sống khi ngủ đông.
Trôi nổi giữa chất dung dịch màu xanh nhạt là một cơ thể đang say ngủ.
Cơ thể ấy đẹp như thể không phải con người, không chút tì vết, giống y hệt Kitano Hikari.
Đó chính là bản sao của Kitano Hikari.
Kitano Hikari nhập vào một chuỗi mật mã dài ngoằng.
Sau khi xác minh danh tính bằng mắt và vân tay, khoang kim loại lập tức vang lên tiếng nhắc nhở.
Toàn bộ dung dịch xanh nhạt bên trong khoang lập tức bốc hơi.
Bản sao Kitano Hikari mở to mắt mờ mịt nhìn gã.
Kitano Hikari túm lấy bản sao, lạnh lùng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?...Trí nhớ của ngươi đâu?"
Bản sao nhìn Kitano Hikari, ánh mắt vừa khinh thường vừa mông lung, hỏi lại, "Ngươi là ai?"
Kitano Hikari giật thót tim, đẩy bản sao quay lại khoang kim loại thẳng đứng.
Khoang kim loại ngay lập tức đóng lại.
Kitano Hikari ra lệnh, "Sản phẩm không đạt tiêu chuẩn! Tiêu hủy!"
Bản sao bên trong khoang có vẻ hết sức kinh hãi.
Khi nhận ra mình đang bị bốc hơi, ánh mắt của gã ta chuyển từ kinh hãi sang căm thù.
Kitano Hikari không chút lưu luyến bỏ đi, không hề cho bản sao này thêm một ánh mắt dư thừa nào.
Kitano Hikari đi về phòng thí nghiệm chính, hết sức lo lắng.
Gã không tin Địch Kỳ Dã có cách ngăn cản tinh thần lực của gã quay về - nhất định tinh thần lực của gã lúc quay về đã gặp tai nạn, nhưng lý do gặp tai nạn là gì? Gã hoàn toàn không đoán được.
Thế mà đúng ở thời điểm quan trọng này lại xảy ra một chuyện ngẫu nhiên khó giải quyết đến vậy!
Tâm trạng của Kitano Hikari không tốt chút nào.
Gã kéo màn hình ra, đưa ra cho Hội đồng Liên minh một vài yêu cầu hơi quá đáng.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Kitano Hikari khinh thường cười thành tiếng, tâm trạng rốt cuộc cũng tốt hơn.
Tâm trạng tốt lên rồi, Kitano Hikari quay người, chậm rãi bước vào phòng phẫu thuật hoàn toàn trong suốt được biệt lập ở trung tâm phòng thí nghiệm, đến trước mặt vật thí nghiệm với đôi mắt đỏ ngầu.
Vật thí nghiệm bị trói chặt vào bàn mổ nhưng vẫn đang không biết tự lượng sức mình, cứ giãy giụa suốt.
Phẫu thuật đang được tiến hành khi hắn bị trói, vì vậy áo của hắn hoàn toàn bị phanh ra.
Bên dưới lớp áo, có thể nhìn thấy bộ ngực và cơ bắp rắn chắc và một sợi dây chuyền bạc hình thập tự nặng nề.
Ngón tay Kitano Hikari lướt qua làn da tái nhợt của vật thí nghiệm, thích thú nói, "Thượng tá Chamberlain, đúng không? Nhìn qua có vẻ là một tín đồ sùng đạo nhỉ, thích hợp lắm đấy.
Ta chính là Thần của Tân thế giới, mà ngươi sẽ là thiên thần đầu tiên của ta.
Ngươi có thích cánh không?"
Vật thí nghiệm phẫn nộ xông lên, muốn vồ lấy Kitano Hikari, nhưng những sợi dây trói quanh hắn rất mạnh, hắn đành nặng nề ngã lại bàn phẫu thuật.
Đúng lúc này, cổ hắn bỗng nhói đau, sau đó, hắn hoàn toàn bất tỉnh.
Kitano Hikari lật ngược cơ thể của vật thí nghiệm lại, sau đó ghé vào bàn phẫu thuật.
Gã vươn tay ra.
Tay gã dần sáng lên, ánh sáng tụ lại thành một con dao phẫu thuật mỏng gần như trong suốt.
Gã hạ dao theo hướng cột sống của vật thí nghiệm, một nhát dao vừa hạ xuống, tay không đã mở lưng của vật thí nghiệm ra.
—
Eve thất thần bước xuống đường, trên tay cô là lọ thuốc cô vừa "lấy" từ một hiệu thuốc.
Cô ta sắp gục ngã.
Cơ thể Omega này thực sự đang mang thai.
Đứa trẻ bên trong cơ thể cô ta đã chiếm hữu đang không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, nhanh chóng lớn lên.
Về mặt sinh lý, cơ thể này đang sưng vù lên; nó buồn nôn, nó thèm khát pheromone của Alpha đã đánh dấu mình, nó cũng có thêm hàng loạt các phản ứng khác xảy ra sau khi mang thai nữa.
Eve sắp phát điên với cảm giác kinh tởm này.
Cô ta thực sự đang chứa đựng một sinh vật cấp thấp trong bụng.
Nó giống như một con sâu hút máu cứ thế hút lấy chất dinh dưỡng từ cơ thể cô ta nhập vào, làm suy yếu sức khỏe của cơ thể này, khiến cho cơ thể này béo lên, căng phồng ra...!Nói tóm lại, mọi thứ đều thay đổi trái ngược với cái cô ta gọi là "vẻ đẹp".
Hóa ra việc sinh sản của con người là một điều kinh khủng đến vậy!
Cô ta cảm thấy hết sức chán ghét, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố của cơ thể nhập vào, thế nên một phần ý thức của cô ta chẳng vì lý do gì cứ thế cực kỳ quan tâm đến cái thứ ràng buộc trong bụng cơ thể này.
Mà phần ý thức tỉnh táo của cô ta, mặc dù nhận thức được loại thay đổi trong tiềm thức này, lại hoàn toàn bất lực!
Như thể nhân cách chia làm hai phần vậy, mà phần tỉnh táo thì chỉ có thể trơ mắt nhìn phần kia trở nên điên cuồng dưới sự đánh lừa của hormone!
Eve mỗi giây mỗi phút đều bị cái cảm giác ghê tởm cực kỳ ấy tra tấn, khiến cô ta không có cách nào có thể thực hiện chuyện mình muốn làm.
Để không lãng phí cơ thể nhập vào được (nếu như cơ thể này chết, xong cô ta lại phải đổi cơ thể một lần nữa, thế thì cô ta sẽ lại phải trải qua một lần ô nhiễm nhân cách nữa), cô ta phải chăm sóc cái thứ quỷ hút máu trong bụng này - phải tìm đồ ăn và thuốc men cho cơ thể này.
Eve mờ mịt nhìn về phía sao trời.
Cái nhân loại gọi là "tình mẹ" nghĩa là phải chịu đựng loại tra tấn này?
—
Cố Trường An nhớ tới vết thương ở lưng của thượng tướng vẫn chưa được chữa trị, liền đợi ở cửa phòng chỉ huy, chờ thượng tướng trở về từ Hội đồng Liên minh.
Anh chẳng ngờ được là, anh không chỉ chờ được một thượng tướng bình tĩnh đến không bình thường, mà còn chờ được một tin tức như sét đánh giữa trời quang.
Sở dĩ nói là không bình thường là bởi vì buổi sáng Cố Trường An nhận thấy lúc thượng tướng không né đòn tấn công của thân nhân của đồng nghiệp đã ngã xuống, tâm trạng của thượng tướng rõ ràng là không ổn.
Thế mà bây giờ, Địch thượng tướng lại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh, như thể hắn đã bỏ lại tất cả sự tức giận và u ám đằng sau lưng mình.
Nếu là vì thượng tướng được nhổ vào mặt đám nghị viên nên bây giờ thấy sảng khoái, thế thì tâm trạng thế này cũng rất hợp lý, nhưng mà, sự thật lại hoàn toàn ngược lại kia mà - Cố Trường An thật sự không dám tin đám nghị viên Hội đồng Liên minh vô công rồi nghề kia thật sự buông tay mặc kệ đến thế này.
Sau khi Hội đồng Liên minh bị Kitano Hikari đe dọa bằng kế hoạch "Chim trong lồng", bọn họ đồng ý trở thành con rối của gã, thậm chí còn đồng ý giấu chân tướng với dân chúng Loại Địa Cầu.
Càng quá đáng hơn nữa, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Địch thượng tướng đi về Tiên phong doanh, AI đã báo cáo lại rằng Hội đồng Liên minh đã liên tiếp đồng ý với vô số yêu cầu vô lý khác của Kitano Hikari.
Mà yêu cầu vô lý nhất trong đó chính là Hội đồng Liên minh phải đồng ý cung cấp cho Kitano Hikari vật thí nghiệm cơ thể người đạt chuẩn.
Danh sách vật thí nghiệm được phê chuẩn có tổng cộng 30 người, tất cả đều là quân lính Tiên phong doanh.
Tên của Seryozha cũng có trong danh sách này.
Đây đúng thật là mất hết quyền lực, là chấp nhận bị sỉ nhục chứ còn gì nữa - cột sống và xương bánh chè của đám này đã mềm đến mức này rồi ư?
Địch Kỳ Dã lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, thậm chí còn bình tĩnh giải thích với một Cố Trường An đã giận đến đỏ mắt, "Bản chất con người chính là như vậy đấy, nếu đã lui một bước được rồi thì sẽ lui thêm bước thứ hai.
Nước ấm nấu ếch mà, miễn là những điều kiện này không đe dọa đến lợi ích quan trọng nhất của tám nhóm dân tộc văn hóa lớn, bọn họ sẽ không phản kháng.
Mặc dù đây là Liên minh Loài người, nhưng bọn họ không có sự thống nhất thực sự.
Bởi vì thiếu tinh thần đoàn kết của tập thể và ràng buộc văn hóa, loài người ABO khó có thể thực sự đoàn kết được.
Đó là điều bình thường."
Cố Trường An cảm thấy khó tin, phản đối, "Sao lại bình thường chứ! Bất kỳ người bình thường nào cũng nên hiểu rõ rằng trước mắt thì Trùng tộc và Kitano Hikari là kẻ địch lớn nhất của nhân loại!"
Địch Kỳ Dã thương hại nhìn Cố Trường An một lượt như nhìn trẻ con, cũng phản đối, "Không.
Sau khi biết được kế hoạch Chim trong lồng của Kitano Hikari, cũng biết được trong tình huống này Tiên phong doanh khó đánh lại được bọn chúng, trong mắt đám nghị viên đó, kẻ thù lớn nhất vẫn là tôi, là Tiên phong doanh."
"Bọn họ không đụng đến Kitano Hikari được, cũng không có cách nào đảo ngược sự khởi động của kế hoạch Chim trong lồng, vì vậy con đường tốt nhất để duy trì lợi ích hiện có là che giấu dân chúng và tận dụng cơ hội sử dụng sức mạnh của Kitano Hikari để hạ gục tôi.
Đây là bởi vì trong tình hình hiện tại, bọn họ cảm thấy rằng Tiên phong doanh không thể đánh bại công nghệ của Kitano Hikari, cái này đồng nghĩa với việc Tiên phong doanh đã mất đi nhu cầu tồn tại."
Chính vì vậy, Hội đồng Liên minh không còn sợ làm mất lòng Địch Kỳ Dã mà nhanh chóng thay đổi cục diện và đồng ý đưa cho Kitano Hikari vật thí nghiệm lấy từ Tiên phong doanh.
Mà quyết định của Địch Kỳ Dã cũng rất đơn giản.
Nếu Hội đồng Liên minh muốn giấu dân chúng, vì lợi ích trước mắt mà kéo cả nhân loại chết chung trong nồi ấm nấu ếch, thế thì Địch Kỳ Dã đành phải đá đổ nồi nước, cho dân chúng thấy rõ mồi lửa thực sự dưới cái nồi này rốt cục là cái gì.
Nếu hỏa lực bắn lên lồng sáng của "Chim trong lồng" sẽ bị dội ngược lại với sức mạnh gấp mười lần, thế thì hắn không thể dùng vũ khí hạng nặng bắn được.
Địch Kỳ Dã đành phải dùng hỏa lực nhỏ và một thứ máy móc có thể bay được chạm vào lồng sáng, đá đổ cái nồi nước ấm này.
Nói cách khác, Địch Kỳ Dã định lấy cơ giáp đâm vào nguồn sáng nhân tạo.
Hơn nữa, đây không phải là phương án hành động Địch Kỳ Dã đưa ra, đây là tin Địch Kỳ Dã thông báo cho Cố Trường An.
Đúng là "sét đánh giữa trời quang" mà.
Lái cơ giáp đâm vào nguồn sáng ư...? Mặc dù cơ giáp có cơ chế khẩn cấp có thể bắn buồng lái ra một cách an toàn, nhưng dưới tình huống nguồn sáng nhân tạo dội ngược hỏa lực và cơ giáp ở trên trời, điều này chỉ có nghĩa là Địch Kỳ Dã có hai cách hy sinh khác nhau mà thôi: một là bị hỏa lực dội ngược lại chết cháy, hai là buồng lái rơi xuống từ trên cao, chết.
Cố Trường An đương nhiên sẽ không đồng ý.
Cho dù đáy lòng Cố Trường An không biết tại sao lại cảm thấy mình có thể "tiếp được" buồng lái của thượng tướng rơi xuống, nhưng sự tự tin này của anh không có căn cứ gì cả, nên Cố Trường An tất nhiên sẽ không nói.
Địch thượng tướng lạnh lùng bảo, "Tôi không hỏi cậu có đồng ý hay không."
Có thể coi như là cấp dưới đáng tin cậy của Địch thượng tướng, Cố Trường An đương nhiên biết Địch thượng tướng của bọn họ nếu nói một thì sẽ không có hai, nếu đã quyết sẽ không có gì ngăn được cả.
Nếu đây chỉ là bàn luận bố trí chiến thuật, Cố Trường