Seryozha nắm ngược lại tay Cố Trường An, giữ nguyên tư thế này, giống như một cặp vợ chồng già tay trong tay chậm rãi đi về hướng ký túc xá.
Trên đường đi, bọn họ nhận được một tin buồn: Đại tá Shankly liên lạc khẩn cấp cho bọn họ, báo tin góa phụ của Đại tá Lilith đã tự vẫn.
Seryozha quan sát biểu tình của Cố Trường An.
Trên mặt của tân thượng tướng không có chút kinh ngạc nào cả - anh bình tĩnh làm theo thủ tục quy định rồi ra lệnh liên lạc với gia đình, sau đó cũng trích lương của mình ra làm trợ cấp an ủi cho người nhà của cô ấy.
Đại tá Shankly bổ sung: đã liên lạc với gia đình, mà gia đình có lẽ cũng đã biết về nguyện vọng của con gái mình, sẽ không làm Tiên phong doanh phải khó xử, bọn họ cũng đang trên đường đến.
Nhưng, trong di thư của góa phụ của Đại tá Lilith, cô ấy đã giao con mình cho Tiên phong doanh.
Gia đình của cô không phản đối điều này, cũng đồng ý với sự sắp xếp của con gái.
"...Dù sao thì Tiên phong doanh cũng không phải nhà trẻ.
Thực ra vẫn có thể phó thác đứa bé này cho một giáo quan nào đó đã kết hôn, nhưng chúng ta phải xét đến việc gia đình bé về sau sẽ hối hận.
Nói chung, xét kiểu gì thì cũng rất khó giải quyết."
Đại tá Shankly lớn tuổi hơn bọn họ, hơn nữa cũng đã kết hôn, nên hắn đã suy xét mọi mặt của chuyện này rất chu đáo.
Seryozha cảm thấy bản thân mình và thượng tướng thật ra cũng không thể suy xét chu toàn được như vậy.
Seryozha chợt nghĩ, trong tương lai, khi đã ở bên nhau nhiều năm, sau khi sống chung đã mài dũa bọn họ, liệu bọn họ có trở nên thuần thục tinh tế như người đồng nghiệp này hay không? Đến lúc đó, liệu cậu có trở thành người đàn ông mà Cố Trường An có thể dựa vào, trở thành một người hoàn toàn xứng đáng để che chở cho Cố Trường An dẫu có chuyện gì xảy ra hay không?
Cố Trường An bỗng hỏi, "Đại tá Chamberlain đã trở lại đúng không?"
Trong cuộc họp vừa rồi, Đại tá Shankly đã ủng hộ mạnh mẽ việc bắt giữ và thẩm vấn Chamberlain như một nghi phạm, cũng đồng thời nói rằng hắn chỉ nên có lại quyền tự do cá nhân sau khi bọn họ đã xác định được hắn không phải là gián điệp, sẽ không phản bội Tiên phong doanh, nên khi hắn nghe thấy những lời này, khuôn mặt Đại tá Shankly hơi cứng lại.
Hắn cộc cằn đáp, "Vâng."
Do Đại tá Don mạnh mẽ bảo vệ, nhưng chủ yêu là do Cố Trường An tự mình ra lệnh rằng "Đã kiểm tra, vô tội, bị giam giữ theo quy định trong vòng 4 giờ, sau đó giao cho Đại tá Don quản lý 24/24," 4 tiếng sau là Chamberlain có thể về nhà, mặc dù hắn vẫn đang bị giam ở phòng y tế.
Cố Trường An như thể không phát hiện Đại tá Shankly cứng người, mỉm cười nói, "Tạm thời giao đứa bé kia cho Đại tá Don đi.
Cậu ấy muốn giám sát Chamberlain, vừa khéo cũng ở phòng y tế, không cần làm phiền những người khác."
Đại tá Shankly nghi hoặc hỏi, "Cậu ta sẽ nuôi đứa bé?"
Cố Trường An cũng nghiêm túc đáp lại, "Địch thượng tướng đã từng nói rằng không biết thì học.
Binh lính Tiên phong doanh chúng ta không có chuyện không thể hoàn thành nhiệm vụ."
Đại tá Shankly há hốc mồm á khẩu - lời Thượng tướng Cố Trường An nói vừa có lý lại vừa như đang ngụy biện vậy! Nhưng mà, cuối cùng thì, bởi vì việc nhiều phức tạp, Đại tá Shankly đành mơ hồ đáp ứng.
Sau khi xác nhận không còn việc gì khác nữa, Cố Trường An liền ngắt cuộc gọi.
Bọn họ vừa lúc đi đến trước cửa ký túc xá.
Lúc lên cầu thang, Seryozha nắm tay thượng tướng còn chặt hơn nữa.
Cố Trường An cười, hỏi, "Sao vậy?"
Bởi vì cậu không biết tại sao mình lại cảm thấy Cố Trường An đang đau khổ.
Seryozha nghĩ một lúc, đáp, "Sợ anh ngã."
Cố Trường An nhìn ba bước rộng ngắn trước tòa nhà ký túc xá, gật đầu đồng ý, "Vậy thì em phải giữ chặt vào đấy."
Vì thế Seryozha nắm chặt tay Cố Trường An, đến tận khi mở cửa vào nhà vẫn không hề buông ra.
Khi ăn bữa tối là túi dinh dưỡng, bọn họ vẫn nắm tay, mỗi người một túi nhanh chóng ăn xong.
Sau đó, hai người dựa vào sô pha ngồi trên sàn nhà, em nhìn anh, anh nhìn em.
Bởi vì Cố Trường An luôn ở trong phòng chỉ huy, Seryozha lại luôn ở trên chiến trường không ngơi nghỉ, dường như đã lâu lắm rồi hai người mới cùng nhau ở nhà.
Seryozha phá vỡ sự im lặng, "Em đã xem buổi xét xử công khai."
Lúc trước, khi bị đồng đội giao cho quân y xử lý vết thương, có nơi trên người cậu cần khâu lại vết thương, có nơi thì lại cần cố định và băng bó, mất rất nhiều thời gian, nên cậu đã lên Starnet xem phiên tòa xét xử.
Lúc xem Seryozha đã tua nhanh, bởi vì cậu chỉ quan tâm đến hai thứ mà thôi - thứ nhất, lời Cố Trường An nói; thứ hai, việc Eve đã bị tiêu diệt hay chưa.
Cố Trường An thấy hơi khó hiểu, "Sao lại rảnh mà xem vậy?"
Seryozha thành thật đáp lời anh.
Cố Trường An dùng ánh sáng của mình để xác nhận lại những vết thương của Seryozha.
Dựa theo tiêu chuẩn của Tiên phong doanh, những vết thương này không nghiêm trọng lắm, nhưng Cố Trường An vẫn muốn tận mắt nhìn mỗi vết thương một cái.
Sau đó Cố Trường An dường như không biết nói tiếp cái gì nữa, nên anh giục Seryozha nói tiếp, "Sau đó thì sao?"
Seryozha có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể thành thật khen, "Rất đẹp trai.
Tuy rằng hơi không giống anh, nhưng vẫn rất đẹp trai."
Cố Trường An cười cười, dựa vào vai Seryozha.
Seryozha nhấc tay ôm lấy anh, Cố Trường An lại theo đà trượt xuống, nhẹ nhàng nằm gối lên đùi Seryozha.
Anh đang nghiêng người nằm nhưng cả người lại nhẹ như một cọng lông vũ, không đè lên Seryozha một chút nào.
Trước đây, Cố Trường An luôn là người thích xoa đầu Seryozha, cố tình làm tóc cậu rối tung lên.
Giờ đây, trong khoảnh khắc yên bình yên tĩnh này, Seryozha vươn tay ra, học theo Cố Trường An lúc trước, dùng ngón tay thon dài vuốt qua mái tóc dày như mực của Cố Trường An nhẹ nhàng chải vài lần.
Cố Trường An khẽ hỏi, "Thật ra em đã biết rồi, đúng không?"
"Vâng."
Seryozha cúi xuống, ôm lấy Cố Trường An.
Cậu đã biết từ lâu rồi.
Lúc đầu khi ký ức quay lại cậu đã lờ mờ có suy đoán, mà lời thỉnh cầu sức mạnh của cậu đối với Cố Trường An lại là thật lòng, là một lần hỏi đáp không cần bất kỳ ngôn ngữ nào cả.
Cơ thể loài người khó có thể dễ dàng thừa nhận sức mạnh của ánh sáng.
Ở Hành tinh số 2, mặc dù bản thân Cố Trường An không phải loài người thuần túy, lúc bị Eve ép lấy sức mạnh, anh cũng đã đau đớn đến thế này rồi.
Nên là, làm thế nào mà bản thân loài người thuần túy của cậu - lúc được Cố Trường An trao sức mạnh - lại không hề cảm thấy nỗi đau đớn gì vượt quá những vết thương nghiêm trọng nhất trên chiến trường, mà lại chỉ cảm thấy một cơn đau bình thường mà thôi?
Điều này đã chứng minh suy đoán mà Seryozha không đành lòng nói ra.
Bởi vì bọn họ còn chưa hiểu rõ hết cơ thể của người còn lại như lòng bàn tay mình, mà cũng vì Seryozha không muốn mất mặt trước mặt Cố Trường An, cậu chưa bao giờ đề cập đến việc lúc còn bé vô tình bị bỏng ngón chân.
Thế nên là, chính điều này đã để lộ sơ hở.
Những vết sẹo bỏng từ xưa sẽ không biến mất.
Ở giữa hai ngón chân và dưới gót chân bàn chân phải của Seryozha có hai vết sẹo nhỏ màu đỏ hình lá cây.
Trên đường quay về điểm xuất phát là Loại Địa Cầu, Seryozha phát hiện chúng nó đã không còn nữa.
Tuy rằng cậu không rõ Cố Trường An đã trả cái giá gì, cũng không biết chân tướng thực sự là gì - liệu mình có thực sự đã chết, hay là sau khi trọng thương được Cố Trường An chữa trị - tất cả những điều này đều không quan trọng nữa.
Người trong lòng cậu khẽ hỏi, "Em không sợ...!ư?"
Sợ cái gì? Sợ người mà mình hết lòng yêu thương ư?
Seryozha càng ôm chặt Cố Trường An hơn, hy vọng người trong vòng tay mình có thể cảm thấy bản thân mình thật lòng thế nào, "Em tin anh."
Cố Trường An nở nụ cười.
Sau đó, Cố Trường An giống như trẻ con đang đùa xoay người trong vòng tay của Seryozha, vui mặt vào bụng của cậu, sau đó đột nhiên như làm nũng nói, "Hơi đau."
Đại não, đôi mắt...!Toàn bộ cơ thể, bao gồm cả tinh thần và thần trí không có chỗ nào không đau, đã đau rất lâu rồi.
Cố Trường An đã cố gắng hết sức để đạt được kết cục tốt nhất trong tầm tay của anh.
Để tà thần trở thành một truyền thuyết thất truyền về một kẻ lố lăng phóng đại đến mức không chân thật.
Để những người đã ngã xuống được vinh danh, tội nhân bị xét xử, công lý được thực thi.
Phần chân tướng còn lại không ai nhìn thấy, phần chân tướng đã được chôn sâu trong ký ức, phần chân tướng đã bị ghi đè - anh không thể cứu lấy người mình yêu, bản thân anh luôn luôn sụp đổ như một vòng tuần hoàn, sự diệt vong của nhân loại trong bóng tối trước bình minh...!bởi vì chính tay anh đã xóa bỏ nó, nên là, chỉ có mình anh nhớ rõ là được.
Liêu Sa của anh vẫn còn đang ở đây.
Đến khi thượng tướng quay lại, đó sẽ là kết cục trọn vẹn nhất, có hậu nhất.
Trong lòng Seryozha cực kỳ khó chịu, nhưng đồng thời trái tim cậu lại phình lên vì thượng tướng lần đầu làm nũng với mình.
Cậu khẩn trương hỏi, "Rất đau ư? Em nên làm gì bây giờ?"
Người trong lòng cậu lười biếng nói, "Muốn nghỉ ngơi.
Ôm anh."
Vì thế, Seryozha - như thể đang bảo vệ một cây đèn le lói trong bão tuyết - ôm chặt Cố Trường An bước vào phòng ngủ, sau đó nằm cùng anh trên giường.
Seryozha nhắm mắt lại, không hề buông lỏng vòng tay đang ôm lấy Cố Trường An.
"Người" trong lòng cậu mất đi hình dáng người trong giấc ngủ, hơi thở nhuốm mùi biển sâu.
Seryozha từ bỏ giác quan của mình, chỉ ôm lấy Cố Trường An - mặc kệ anh biến thành thế