Tháng bảy.
Một cơn lốc xoáy nhiệt đới bao quanh vùng nước ấm phía bắc Thái Bình Dương, giống như một con quái vật đang phát triển nhanh chóng, hình thành một cơn bão và lao về phía bờ biển Caribe.
Các quốc gia vùng Caribe đã bị ảnh hưởng nặng nề; đê biển và nhà cửa gần như bị phá hủy bởi cơn bão đã được dự báo trước này.
Các quốc gia hùng mạnh hơn đã sơ tán dân chúng thành công, nhưng các quốc gia nhỏ hơn, với dân số chỉ có hàng chục hoặc hàng nghìn người, đã phải khẩn cấp kêu gọi sự giúp đỡ từ Tiên phong doanh vì không có đủ khả năng dự đoán thời tiết, hoặc là vì các quốc gia này đều đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Vì vậy, trên bản tin liền xuất hiện cảnh tượng vừa tuyệt vời vừa đáng kinh sợ này.
Một hình người phát sáng với dáng vẻ của một thiếu niên đang lơ lửng giữa màn đêm.
Ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ cơ thể của cậu ấy hình thành một tấm khiên trong suốt chắn giữa cơn cuồng phong khổng lồ khủng khiếp và đường bờ biển.
Bên ngoài là mưa gào sấm thét, là cơn cuồng phong hủy thiên diệt địa đang ngày càng tới gần.
Bên trong, mưa gió tạm thời bị ngăn lại, các binh sĩ Tiên phong doanh đang cứu những người mắc kẹt trong nhà cửa, nước, cây cối, sau đó đưa bọn họ lên tinh hạm Conquest, chuẩn bị sơ tán bọn họ đi chỗ khác.
"...Đại tá Cố Trường An và Tiên phong doanh lại một lần nữa đứng trước thiên tai che chở cho nhân loại."
Thấy rằng chiến dịch cứu hộ đã gần kết thúc, để không xuất hiện quãng nghỉ, phóng viên trực tuyến liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện bằng một câu này.
"Có vẻ như Steve của chúng ta khá là ủng hộ Tiên phong doanh thì phải."
Phóng viên trực tuyến có vẻ ưu ái Tiên phong doanh quá mức, không phù hợp với định hướng của đài truyền hình, nên là người dẫn chương trình đành phải trêu một câu như vậy.
Anh ta đang chuẩn bị nói một số lời quá đà để cắt máy quay về trường quay thì bỗng nghe thấy phóng viên kêu lên một tiếng.
Người dẫn chương trình cực kỳ nhạy cảm với tin nóng lập tức hỏi, "Steve! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Máy quay của phóng viên trực tuyến đã kịp thời quay lên, bắt kịp khoảnh khắc Cố Trường An dường như đang hôn mê rơi thẳng xuống, cũng bắt kịp cả hình ảnh một con sói trắng phát sáng đang lo lắng lao lên.
Trong khi chạy về phía Conquest, phóng viên trực tuyến vẫn tiếp tục to tiếng đưa tin, "Đại tá Cố Trường An rơi vào trạng thái hôn mê, và chúng ta đã thấy đối tượng của anh ấy - Đại tá Seryozha - tiếp được Đại tá Cố Trường An.
Bởi vì Đại tá Cố Trường An bỗng hôn mê, tấm khiên có khả năng sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
May thay, chiến dịch giải cứu đã hoàn thành, nhưng bây giờ chúng tôi phải sơ tán ngay lập tức, đó là lý do tại sao tôi đang chạy."
"Tôi phải nhắc khán giả rằng đây đã là lần thứ ba điều này xảy ra với hai vị đại tá kể từ khi bọn họ quay lại và bị thu nhỏ, mỗi lần đều xảy ra giữa chiến dịch cứu hộ thiên tai.
Tôi tin rằng điều này chứng tỏ rằng nguyên nhân khiến Cố đại tá thu nhỏ là vì anh ấy đã sử dụng quá nhiều sức mạnh để cứu lấy nhân loại, dẫn đến ba lần hôn mê của anh ấy trong chiến dịch giải cứu bây giờ, vì vậy tôi phải nghiêm khắc chỉ trích những người coi chiến dịch giải cứu của Cố đại tá và Tiên phong doanh là chuyện đương nhiên..."
Người dẫn chương trình lấy cớ thời gian không đủ để cắt phát sóng trực tiếp, sau đó cứ thế thảo luận tiếp với khách mời của chương trình.
Nhưng mà, trong khi cảnh sói trắng bắt được người yêu đang khiến dân tình hết sức cảm động, nhân vật chính là Cố Trường An thì thật ra lại đang ngồi ở phòng điều khiển của Conquest, hơn nữa anh còn đang ngồi trên lưng của sói trắng, dựa cả người vào màn hình đã hóa thành cửa sổ trong suốt.
Cố Trường An nghe lời thượng tướng tạo ra ảo ảnh khiến anh nhìn cũng ngượng, sau đó quay đầu nhìn Địch Kỳ Dã đang ngồi ở bàn điều khiển, bất đắc dĩ nói, "Thượng tướng, thật ra tôi cảm thấy không nhất thiết phải diễn kịch cho lắm."
Ánh sáng trên người anh mỗi phút đều được khôi phục, mà anh cũng thích chậm rãi trưởng thành cùng Seryozha, nên anh chẳng hề muốn cái sức mạnh này gì hết - ngày nào anh cũng lãng phí chúng hết chỗ này đến chỗ khác.
Địch Kỳ Dã không quan tâm đến việc anh có cảm thấy xấu hổ hay không, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, chẳng thèm phản ứng lại.
Lúc nãy Don ở dưới mặt đất, chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho chiến dịch giải cứu, cả người đều ướt sũng.
Sau khi quay lại tàu Conquest, anh dùng AI báo cáo tình huống rõ ràng với thượng tướng, sau đó nhanh chóng đi tắm và thay một bộ đồng phục mới.
Lúc đi đến phòng điều khiển, Don vừa đúng lúc nghe thấy câu oán giận của Cố Trường An, thế là liền bật cười chế giễu, "Đại tá, không phải là do thượng tướng đang dỗi mấy cái tên chính trị gia cứ đúng lý hợp tình lợi dụng cậu lại còn không thèm cảm ơn à? Thượng tướng muốn giả heo ăn thịt hổ, thế thì cậu phải giả heo cho thật tốt vào."
Don và Chamberlain giống hệt nhau - rõ ràng là đã cùng cấp với Cố Trường An, thế mà hai người họ vẫn quen miệng gọi anh là Đại tá, hơn nữa cũng chẳng thèm gọi thêm tên.
Cố Trường An vừa định nói gì đó, thân thể anh liền bỗng dưng ngã xuống, bị Seryozha biến thành hình thái người ôm trong lòng.
Thiếu niên mười bảy tuổi tóc trắng mặc chế phục ôm thiếu niên tóc đen, lạnh lùng nhìn Don, nói, "Anh mới là heo ý."
Don bật cười thành tiếng, cười xong thì nhún vai, kéo dài âm cuối than thở, "Aiya, các cậu đáng yêu, các cậu đều có lý hết."
Ngài Thủ tướng Cố Liệt khó lắm mới được nghỉ phép lại lựa chọn đi theo Địch Kỳ Dã làm nhiệm vụ.
AI đặc chế của hắn có màn hình sáng chống đọc trộm, ngoài hắn ra thì không ai có thể thấy được đống tài liệu trên đó cả.
Lúc này, khi hắn bớt chút thời gian để ngẩng đầu lên một chút, hắn liền liếc Địch Kỳ Dã ở bàn điều khiển một cái hết sức sâu sắc.
Địch Kỳ Dã đúng lý hợp tình trừng mắt đáp lại hắn.
Hai người ăn ý đến mức chẳng cần nói lời nào.
Cố Liệt liếc Địch Kỳ Dã đầy sâu sắc đương nhiên là đang nhắc lại nợ cũ - Địch Kỳ Dã năm đó chẳng thèm tự bảo vệ bản thân, cứ tùy ý để quần thần bôi nhọ.
Địch Kỳ Dã trừng mắt đáp lại, đương nhiên là bảo Cố Liệt thừa hơi thiếu việc tự dưng lôi chuyện cũ ra nói.
Thấy chưa đủ vất vả hay gì?
Đã đoán được thái độ này của Địch Kỳ Dã từ trước, Cố Liệt liền xoay xoay nhẫn cưới trên ngón tay, sau đó nhắn riêng cho Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã vừa ấn mở, vừa nhìn thấy liền viết một chữ "đói".
Hắn coi thường nhìn trời.
"Đến tọa độ an toàn," Địch Kỳ Dã ngắn gọn ra lệnh, "Toàn thể chú ý, hộ tống nạn dân rời đi, mười lăm phút sau trở về địa điểm xuất phát."
"Rõ!"
Cố Trường An và Seryozha đầu chạm đầu, dựa vào cửa sổ trong suốt nhìn rừng mưa nhiệt đới bên ngoài.
Seryozha liếc Cố Trường An.
Cố Trường An nghĩ lại chút hối lộ mình đã hứa sẽ đưa cho ngài Thủ tướng, liền bật cười, sau đó nắm tay Seryozha chạy đến trước bàn điều khiển, ngoan ngoãn hỏi, "Thượng tướng, bọn em đi chơi ở rừng mưa được không ạ? Em bảo đảm sẽ không để ai thấy, chơi xong bọn em sẽ tự quay về."
(*) Để Cố Trường An xưng em trêu Địch Kỳ Dã vì ảnh đang giả làm trẻ vị thành niên
Địch Kỳ Dã lười biếng nâng mắt, vừa định mắng anh "dưa chuột già mà còn quét sơn xanh tỏ vẻ ngây thơ", nhưng sau khi thử nghĩ về việc bản thân rơi vào tình huống dễ bị bắt như này, hắn liền chép miệng một cái, sau đó thuận theo câu Don trêu lúc nãy, hỏi, "Nhà ai nuôi heo mà lại nhân tính thế, lại còn được tự do hoạt động?"
Cố Trường An giả vờ nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó im lặng đưa vị trí chủ gia đình cho ai đó, "Nhìn địa vị trong gia đình, chắc là nhà lão Cố chúng ta chăng?"
Cố Liệt đầu không thèm ngẩng, đôi mắt đào hoa không hề mất uy gạch mấy từ ngữ quan trọng trong đống tài liệu, nhưng đồng thời