Thời điểm quần áo của Cố Trường An đã chỉnh tề trở lại, lúc đó còn cách giờ giới nghiêm của Địch thượng tướng lòng dạ hẹp hòi chưa đến một giờ.
Seryozha vốn muốn nhắc nhở, nhưng Cố Trường An lại hào hứng tuyên bố, "Chúng ta đi làm hải tặc nào!"
Thế là bọn họ lại đến chỗ cơn bão nhiệt đới đang gào thét ở biển Caribe.
Giữa mưa rền sấm dữ, bọn họ điều khiển một chiếc tàu cướp biển không loài người nào thây được - một chiếc thuyền trong suốt tạo nên từ ánh sáng.
Nương theo sóng lớn xuất phát, bọn họ vật lộn với thiên nhiên trên mặt biển không ngừng thay đổi.
Nhưng mà mưa to quá, Cố Trường An liền dắt tay Seryozha chạy.
Hai thiếu niên mười bảy tuổi đóng vai thuyền trưởng thuyền phó chạy xuống khỏi boong tàu, vọt vào trong khoang thuyền, hôn nhau, cười to.
Sau đó Cố Trường An khiến con tàu cướp biển này chìm xuống biển sâu.
Toàn bộ thân tàu hải tặc lớn không còn trong suốt mà đã giống như một ngọn đèn tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp.
Nó chìm xuống đáy biển tối tăm không chút ánh sáng, giống y như phép màu.
Cố Trường An điều khiển tàu cướp biển bình tĩnh lướt đi trong nước biển, Seryozha thì ở bên cạnh anh, nắm chặt lấy tay anh.
Bọn họ chiêm ngưỡng rặng san hô tráng lệ, trêu cá đang bơi, nhưng cũng bị một con bạch tuộc khổng lồ đuổi theo phun mực đến mức phải chạy