80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 9-2


trước sau

Một hồi trò khôi hài kết thúc, Tống Thiển chỉ xem được chút ít thôi, một đám người đi qua đi lại rồi không thấy tân nương đâu cả

Lý gia bắt đầu tiếp đón khách khứa ăn tiệc, mọi người đều đem sự việc khi nãy vứt ra sau đầu, bây giờ chỉ còn lại tâm niệm ăn uống!

Dù sao chuyện hôm nay để sau này chán chường lại lôi ra tám cũng được.

Lý gia này a, mất mặt là việc không thể phủ định.

“Nhị Nha, mau tới đây.”

Đổng Thành Mai trong đám đông vẫy tay gọi cô, thần sắc không rõ mà nói: “Thấy không?! Phải cố gắng học tập cho tốt, con mà không thi đậu cao trung là cha con liền đem con gả đi giống như vậy đó!”

Tống Thiển đi qua chỗ bà ngồi xuống.

“Cố gắng học tập em trai và chị nghe chưa?”

“Dạ.”

“Mẹ không nói lại ba con, nếu muốn cứu con cũng không cứu được!”

“Con biết ạ.”

Nói xong, Đổng Thành Mai gắp cho cô một miếng xương sườn, nói: "Nghiêm túc ăn đi."

Tống Thiển bắt tay vùi đầu ăn phần của mình.

Trong bữa tiệc tạp âm khắp nơi, nhưng nghe ra vẫn không ít người phẫn nộ vì phần ăn của họ ít hơn so với một số người..!

Cô chột dạ mà cúi đầu, sợ bị phát hiện.



Trên đường nhỏ trở về nhà, mẹ cô luôn miệng dặn cô cố gắng học tập, tương lai thi đậu cao trung rồi lên đại học ở Bính Kinh, nếu được thì định cư ở đó kaf lấy chồng sinh con luôn.

Nếu cứ tiếp tục ở lại thôn Diêm Đóa dài lâu, như vậy rất không ổn!

Cả đời này liền đều xong rồi!!

Tống Thiển kiên định nói, giọng nsoi lại mềm mại không có lụec thuyết phục: “Con nhất định sẽ trở nên ưu tú giống chị hai.”

Cô nhất định phải cố gắng đi theo con đường của Tống Thanh, mang theo Tống Thiên Tứ cùng Hạng Loan Thành tránh đi kết cục trong tiểu thuyết!

Lần cuối cùng nghĩ đến việc này, cô đã rút ra kết luận, nếu cô không làm giúp được ai thì việc cô xuyên sách chẳng phải sẽ trở nên vô nghĩa sao???

Có câu nói, thượng đế an bài ngươi ở đâu thì ở nơi đó ngươi sẽ gặp điều nên gặp..!

Hạng Loan Thành là nguyên nhân cô muốn phấn đấu hơn, Tống Thiên Tứ là lựa chọn ngoài muốn của cô.

Cô tin tưởng bản thân sẽ làm được!

Đổng Thành Mai nhìn thoáng qua con gái, từ bỏ việc khuyên nhủ.

Bà hy vọng cao xa gì chứ, nha đầu ngốc này không biết có thi nổi cao trung không nữa là?!!

Bà lại thở dài, đại khái là không dám khẳng định.

Tống Thiển kéo tay Đổng Thành Mai, dùng sức nắm chặt tay bà thể hiện ý chí quyết tâm của cô.

Thực tế cô đã là học sinh cao trung rồi, ở đây tuy cách thức học tập không giống, nhưng một vài kiến thức vẫn có chút tương tự... Nếu cô nỗ lực thì không gì là không thể!

Nhưng cô không thể nói ra lời thề thốt này, chỉ có thể nói thầm trong bụng...

Đổng Thành Mai đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Về nhà đừng chọc ba con sinh khí, ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?"

"Vâng ạ!"

Tống Thiển ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nếu cô không nghe lời thì có lẽ sẽ giống như nguyên chủ, ở trên giường từng đợt thoi thóp mà nhắm mắt xuôi tai...

Trời mây mù âm u như sắp mưa, Đổng Thành Mai kéo nhanh Tống Thiển đi
về nhà.

Vừa bước vào sân thì mưa nặng hạt rơi xuống, bà kêu Tống Thiên Tứ cùng Tống Thanh ra phụ giúp lấy quần áo vào nhà.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Cái thời tiết quỷ quái gì đây?!

Buổi sáng trời trong xanh, nắng ấm ấp làm người ta cảm thấy thoải mái, khoáng đản; Bây giờ không báo trước liền âm u, nếu mẹ con cô không nhanh chân thì đã bị ướt thê thảm rồi!!

Đêm chăn ấm xếp vào từng gian phòng, Đổng Thành Mai ngồi trước nhà nhìn cơn mưa liên miên mà ngẩn người.

Tống Thanh cùng Tống Thiển cũng cầm băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.

Đổng Thành Mai biểu tình ảm đạm hồi lâu, mới lẩm bẩm mở miệng: "Thời tiết này giống như lúc bà ngoại các con ra đi."

Tống Thanh lần đầu tiên nghe mẹ cô chủ động nhắc tới bà ngoại, trước kia tuy từ cha cô nghe qua chút ít nhưng mẹ cô trái lại vẫn luôn không mở miệng.

Tống Thiển mở miệng dò hỏi: "Mẹ, bà ngoại là người như thế nào a?"

"Bà ngoại các con thích nhất là lảm nhảm, có chút đáng yêu a, có thể nói từ bình minh đến hoàng hôn mà không biết chán!" Đổng Thành Mai gương mặt tươi cười, lộ ra vẻ ôn nhuận cùng hoài niệm.

"Còn có, đừng nhìn bà ấy dáng người nhỏ gầy mà khinh thường! Sức lực không khác thì đàn ông cả."

"Nói thật, đôi khi ngẫm lại, người phụ nữ một mình nuôi năm đứa con cũng không dễ dàng gì, bà ấy cũng chỉ có thể tàn nhẫn mà sống, không nên mềm lòng..."

Bà ngoại Đổng trong nhà đứng thứ ba, có một người chị gái và hai đứa em trai.

Ở niên đại chưa mấy phát triển, việc vứt bỏ con là chuyện thường tình, chủ yếu là không có kinh tế để nuôi...

Ông ngoại Đổng mất sớm, bà ngoại liều mạng cắn răng đem con cháu của Đổnh gia một tay nuôi nấng.

"Mẹ còn nhớ rõ khi còn nhỏ, bà ngoại thường mang mẹ và anh chị đến nhà học hàng chơi! Bốn anh chị của mẹ đều không nghe lời, thường xuyên bị mấy đứa bạn trong xóm mách lẽo cho bà ngoại..."

"Hại bọn họ bị bà ấy đánh sưng cả mông."

Ký ức như mở ra, mẹ cô không ngừng nói về khảong thời gian thơ ấu đó, cứ như bà đag phát tiết tâm sự trong lòng bấy lâu.

Một buổi chiều này, mưa không ngừng rơi, hồi ức của bà không ngừng tuôn ra.

Ba mẹ con cứ ngồi như vậy đến khi Tống Chí Tiến trở về mới kết thúc.

Thời điểm nấu cơm, Đổng Thành Mai ngồi trước lò bếp than, hơi nóng củi lửa làm cay mắt, bà ho khan có chút chua xót..!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện