Mấy hôm sau Nghịch Tiểu Nhi và Kỷ Hành Dục đang trên đường từ tiệm bánh trở về thì bị Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật bắt gặp, họ mời anh vào nhà cùng ăn cơm chiều, hỏi nhà hắn ở đâu, là qua Áo chơi một vài hôm hay định cư ở đây.
Thâm tâm hắn thật muốn nói Nghịch Nhi ở đâu thì hắn ở đó nhưng không nói được, ăn ớt không cay mà lòng cay như xé.
Nghịch Tử Thiên còn để bản thiết kế dở dang vì qua nay toàn bị vợ kéo đi mua sắm bốn phương tám hướng.
Ăn xong bữa cơm Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật đem bản thiết kế ra xem xét, còn hắn phụ Nghịch Nhi rửa bát trong bếp.
"Có phải thằng bé thích con gái mình rồi không, chứ đàn ông con trai ai lại vào bếp phụ phụ nữ rửa bát chứ?".
Nghịch Tử Thiên vẫn mài mò xem xét, mày hơi cau nhẹ, "Thích cái gì mà thích, con gái anh mới lớp 10, dù em thích thằng đó tới cỡ nào thì người quyết định vẫn là anh!".
Xì! Hở cái là con gái anh, Tô Nhật đứng dậy đi vào bếp! Càng nhìn bà lại càng thấy hai đứa nhỏ này càng dễ thương, cũng nhờ bà hỏi tên hắn mà Nghịch Nhi mới biết hắn tên là Kỷ Hành Dục, đó giờ toàn vật sao kêu vậy!
Rửa bát xong hắn định ra phòng khách chào hỏi rồi ra về thì bắt gặp bản thiết kế tuyệt vời của cha cô đang ở đó, tỉ lệ bức vẽ này mà xây ra ngoài sẽ vô cùng lớn, cha vợ quả quá là tài năng.
"Con nghĩ vị trí cửa như này không hợp lý về lâu dài đó ạ?", hắn đột nhiên nói làm cả nhà đều hướng nhìn về phía hắn, Nghịch Tử Thiên muốn nghe hắn nói tiếp, "Cửa quay hướng này xuyên năm cũng không được Mặt Trời chiếu tới, nên con nghĩ nên đổi vị trí cửa đó ạ!".
Nghịch Tử Thiên tựa lưng ra ghế, khoanh tay nghiêm túc nói, "Chủ của nó bảo đối diện với cửa là một vườn hoa nên họ muốn làm như vậy.
Con có mắt nhìn! Nhưng làm nghề này yêu cầu của khách là trên hết vì nhà là của họ, họ chấp nhận đánh đổi thứ này để tận hưởng thứ kia đó là chuyện của họ nhưng nhìn ra vấn đề và báo cáo lại là chuyện của chúng ta, nếu họ chấp nhận thì bắt đầu thiết kế!".
Quyền quyết định nằm ở đối phương!
Sau khi cô lên phòng đã thấy hắn ngồi một góc trên giường, mặt ngày đỏ tía hết cả lên làm cô hoảng hốt chạy tới dò hỏi.
"Cậu bị làm sao vậy? Khó thở hay bị đau ở đâu?".
Cô sờ s0ạng khắp người hắn, vốn chỉ nghĩ hắn là con cáo nên khái niệm người khác giới với cô không quá để tâm.
Hắn im lặng, cánh tay cô cảm nhận thứ gì đó ươn ướt nhỏ giọt xuống cánh tay, khóe mắt hắn ướt đẫm lệ, nước mắt chảy hai hàng, nốt ruồi cuối mi cũng chìm ngập trong nước, hắn càng khóc càng làm cô hoảng hơn.
Cô ngửa mặt hắn lên, gương mặt xinh đẹp bị nước mắt xâm chiếm, vội lấy khăn giấy lau nước mắt giúp hắn.
"Bình tĩnh lại đi mà! Có chuyện gì nói tôi nghe!".
Hắn cắn chặt môi đến rớm máu, chín chiếc đuôi sau lưng cũng lần lượt hiện ra một cách bất thường, cuối cùng hắn cũng nín khóc, dần bình tĩnh trở lại ôm