Nghịch Tiểu Nhi chôn chân ở nhà 2 tuần, nghỉ lâu đến mức Lĩnh Quỳ phải gọi đến nhà hỏi thăm, điện thoại bàn giữa phòng khách vừa đổ chuông lục xà ngồi gần đó đọc mấy tờ báo ngắn liền đi tới nhấc máy, chú nói Nghịch bị cảm vặt nên không để tâm giờ chuyển thành nặng rồi nên phải ở nhà tịnh dưỡng, Lĩnh Quỳ nghe xong còn có ý định mua trái cây đến nhà thăm bệnh nhưng đã bị lục xà bác bỏ, "Tiểu Nhi nói nó không muốn cô đến nhà bị nó lây bệnh cho cô đâu...".
Lục xà dưới nhà nói chuyện vọng lên đến phòng Nghịch Nhi, cô ngồi dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời, đầu đau, chân nhức nhối khiến cô vô cùng khổ sở.
"Hành Dục!".
"Huh! Muốn ra ngoài? Không thể!".
Hắn bắt ghế ngồi trước lối ra ban công đọc quyển sách tối qua nhờ cô chọn bừa, hắn đọc day dẳng từ sáng sớm đến tận bây giờ, Nghịch Nhi như bị thối rửa cả tinh thần lẫn thể xác, không hoạt động khiến cô sắp chết vì hao mục.
Càng nghĩ càng tức, cô tốc chăn bỏ chạy, chiếc đuôi trắng bóc xuất hiện cản trước lối đi đẩy cô ngã ra đám đuôi hứng sẵn phía sau, khốn kiếp, nghĩ có đuôi rồi muốn làm gì thì làm à? Hắn mang cô đến trước mặt.
"Chân lành còn có thể trốn đi, em bây giờ muốn làm gì còn phải nhờ vào tôi! Nghe lời, chân bị thương ra ngoài nhiều không tốt, chiều bớt nắng tôi bế em đi dạo được không?".
"Không, chiều thì quá lâu, ngay bây giờ!".
Chưa để hắn tính kế dụ Nghịch Nhi đã chòm tới ôm lấy cổ hắn nũng nịu cọ cọ vào cổ hắn, còn ranh ma hôn lên vết bầm tím một nụ hôn, hắn đơ người ra đông đá, cảm giác vừa rồi không thực chút nào, là mơ sao.
Nghịch Nhi bên dưới vốn chỉ vô tình đụng trúng vào da hắn không ngờ lại bị hiểu lầm tai hại như vậy, cô cứ tiếp tục nài nỉ.
"Tối nay có thể ôm ngủ cả đêm mà, đi chơi có được không, nha...nha!".
Đuôi cáo hắn phía sau ngọ nguậy càng lúc càng tăng động, hắn nâng người cô lên cao, áp sát mặt vào ngực cô ma mị dụ dỗ, "Hôn tôi! Đi đến chân trời góc bể tôi cũng đưa em đi!".
Cô đẩy hắn ra, "Trong quy định không có hôn, ôm bù ha!", cô mỉm cười đưa ra thỏa thuận nhưng bị hắn bát bỏ quay mặt ra chỗ khác im thin thít.
Cô chửi thầm trong bụng: Đồ khốn kiếp, chớp thời cơ giỏi lắm!!
Chụt!!!!! "Được chưa!",cô nắm đầu hắn ngẳng lên áp môi vào má hắn hôn bừa một cái, hắn nhìn cô như không thể tin vào những gì mình nhận được.
"Em đùa tôi à?", hắn cười nhếch tóm cằm cô lại hôn tới tắp lên hai bên má và trán, Nghịch Nhi vung cho hắn một đấm, hắn tránh được, cười ma mị nói với cô, "Nếu "hôn" của em chỉ đơn giản như vậy thì tôi đã không cực nhọc xin phép, nụ hôn tôi cần là từ vị ngọt của quả cherry mà tôi cất công gìn giữ, đồ ngốc!", hắn bóp môi cô lại một chụm ra sức dạy dỗ.
"Nhức